Thần Cấp Ở Rể

445: Đôi Chân Hôi Của Ông Ta


trước sau


“Khố Khắc, Uy Nhĩ, ở lại đây canh gác, không cho phép bất kì người nào lên núi! Những người khác, theo tôi lên núi.”Âu Dương Tất Tùng đẩy thi thể của người cảnh sát kia xuống vách núi.
Những cảnh sát mặc thường phục nhìn thấy tình hình này, thực sự rất muốn qua đó giúp đỡ.
Nhưng họ chưa kịp rút súng ra thì đã có người tiến gần đến họ, chưa kịp phản kháng thì toàn bộ đều đã bị giết.
Cho dù là súng lục có giảm thanh thì âm thanh đặc biệt này cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Chỉ đáng tiếc là Bắc Thoái Vương, người có thể phân biệt được âm thanh này đã đi xa rồi, cách xa hàng trăm mét hoàn toàn không thể nào nghe thấy âm thanh yếu ớt này.
“Ông ta đang ở cách đây ba trăm mét.” Nhân viên phụ trách điều khiển máy bay không người lái, báo cáo lại cho Âu Dương Tất Tùng.
“Ừm, chúng ta tiếp tục theo sát, tối nay chắc chắn có chuyện.” Âu Dương Tất Tùng mở tấm bản đồ điện tử của Bắc Sơn, quan sát mỗi chỗ một chút: “Ông ta đang tiến về hướng đỉnh núi! Chẳng lẽ ông ta bí mật hẹn hò với tình nhân ở đây? Nói không chừng cũng có khả năng đó! Tiết trời hôm nay lạnh, hẹn hò trên đỉnh núi cũng lãng mạng quá ấy chứ?”
“Liệt Ưng, chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Dùng máy bay không người lái giám sát vị trí của cụ, chúng ta buộc phải giữ khoảng cách với ông ta, duy trì khoảng cách ở mức tối thiểu là hai trăm mét, nếu không sẽ bị phát hiện.

Nhưng cụ Đàm là một cao thủ, những người như chúng ta, căn bản không phải là đối thủ” Âu Dương Tất Tùng căn dặn.

“Vâng!”Mọi người đều đồng thanh trả lời, Âu Dương Tất Tùng căn dặn xạ thủ, “Thang Mỗ Thâm, chỉ cần vị trí của cụ vẫn giữ nguyên, cậu lập tức tìm xạ thủ giỏi nhất, nếu như cụ có đối thủ, nhìn vào tình hỉnh chuẩn bị nổ súng.”
“Ok!”Thang Mỗ Thâm cầm theo một khẩu súng bắn tỉa, gật đầu đồng ý, dùng điện thoại quan sát bản đồ điện tử của Bắc Sơn, “Liệt Ưng, tôi đã có vị trí bắn tỉa tốt nhất rồi các cậu cứ yên tâm.”
“Rất tốt, Thang Mỗ Thâm, không hổ là một trong mười xạ thứ đứng đầu trên thế giới.

Lần này trông cậy cả vào cậu rồi.”Âu Dương Tất Tùng nhìn những chiến sĩ bên cạnh mình, “Mục tiêu của chúng ta ở trên đỉnh núi, xuất phát!”
Căn cứ vào sức mạnh của hai bên, lần này Diệp Vô Phong lại chịu thua thiệt.
Chỉ riêng Bắc Thoái Vương Đàm Thuận cũng đã đủ để đối phó với Diệp Vô Song, nay có thêm tiểu đội của Âu Dương Tất Tùng, Diệp Vô Song phải làm thế nào để thoát khỏi nguy hiểm đây?
Những người như Âu Dương Tất Tùng, đặc biệt là những cao thủ mới vào, anh ta từng đưa bọn họ tới xin sự chỉ dạy của cụ Đàm.
Sau khi những người này chiến đấu với cụ Đàm, tất cả đều bất lực lắc đầu: Thậm chí bị đánh bại như thế nào,bản thân cũng không rõ nữa! Khoảng cách về với sức mạnh với cụ Đàm là quá lớn!
Vì vậy, những cao thủ không kiêu ngạo đã quyết định sau này sẽ sử dụng súng nhiều hơn, để bù đắp cho sức mạnh đang thiếu của bản thân.
Mùa đông ở Phụng Thiên, không phải lạnh như bình thường.
Đặc biệt là trên núi, gió trên núi rít lên, thổi qua da, thật sự đau như dao cắt.

Những cao thủ giống như Diệp Vô Phong, đi bộ trên những con đường núi, vẫn chưa cảm nhận được sự ảnh hưởng của gió lạnh đến mình, anh vẫn như ngày xưa đi nhanh như gió, hành động tự do.
Diệp Vô Phong đặc biết đến sớm trước nửa tiếng, chính là vì đứng trên đỉnh núi, quan sát xung quanh, đề phòng đối phương bao vây và tiêu diệt mình.
Anh đi từ hướng khác lên núi, suốt chặng đường không phát hiện người đi đường, có lẽ con đường anh đi vốn đã rất hoang vắng.
Nhìn thấy bóng dáng Bắc Thoái Vương chạy như bay từ đường Nam Sơn, Diệp Vô Phong cảm thấy, Đàm Thuận thực ra là một mình tới, Diệp Vô Phong âm thầm bày tỏ lòng tôn kính với ông ta: Thì ra đây là vị tiền bối nổi danh khắp bốn phương trong bao năm nay.
“Cụ Đàm, đến sớm thật đấy.” Diệp Vô Phong kiêu ngạo đứng trên đỉnh núi, cười và nhìn về phía Đàm Thuận.
Đàm Thuận đã lên đến đỉnh núi, sau khi đứng vững, hơi thở đều đặn, từ đầu đến cuối không hề thở dốc.
Ông ta nhìn Diệp Vô Phong: “Diệp Vô Phong, trận chiến đầu tiên của chúng sớm muộn sẽ xảy giờ, chỉ là vấn đề về thời gian.

Tôi biết, cậu đến Phụng Thiên là đến đối phó với Âu Dương Lôi.

Lập trường của chúng ta khác nhau,

cho nên tôi muốn xem qua bản lĩnh của cậu, nên cũng đành tận tay giết cậu.”

Diệp Vô Phong nhếch miệng cười: “Ahaha, cụ Đàm, đừng tự đánh giá quá cao bản thân mình chứ, Diệp Vô Phong tôi chưa bao giờ gặp được đối thủ có thể giết tôi.”
“Đúng là kẻ kiêu ngạo!”Lúc Đàm Thuận chậm rãi tiến gần, không khí quanh ông ta gần như đều bị ông ta mang qua đó, và ngưng tụ lại với nhau.
Trong cảm giác của Diệp Vô Phong, Đàm Thuận dường như đã đóng băng hết không khí xung quanh, và đem theo luồng không khí đó, áp chế vào người ông ta.
“Đừng phí lời nữa, xuất chiêu đi!”Đàm Thuận mang theo sức mạnh lớn, chậm rãi đứng vững, chỉ cách Diệp Vô Phong có bốn mét.
Huh! Chân phải của Đàm Thuận, bỗng nhiên đưa lên cao, ngang với trán, lòng bàn chân hướng lên trên, ra hiệu về phía Diệp Vô Phong.
Diêp Vô Phong tiến lên một bước, từ từ ngồi xuống, rồi bỗng nhiên xoay người, nín hơi rồi nói: “Hư!”
Dùng lực nắm chặt tay, tấn công về phía Đàm Thuận.
Một nắm đấm, tiếng gió rít lên, đây không phải là sức mạnh bình thường!
“Được!”Cơ thể của Đàm Thuận, bỗng nhiên quay ba trăm sáu mươi độ! Hai chân trên không trung, bóng của chân xuất hiện khắp bầu trời, cuối cùng là chân phải, sức mạnh của toàn thân, tập trung lại một điểm, nắm đấm hướng về phía trước mặt của Diệp Vô Phong.
Ầm! Không khí nổ tung, cả hai liền tách khỏi nhau, mượn lực phản kích, mỗi người lùi ra xa hai mét.
Hai chân của Bắc Thoái Vương Đàm Thuận dần hạ xuống thấp, hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Phong: “Được! Võ công tốt” Thực ra ông ta tính sẽ lợi dụng Diệp Vô Phong, dẫu sao thì Diệp Vô Phong cũng đang bị thương, còn Đàm Thuận lại đang ở trạng thái đỉnh cao.
Diệp Vô Phong nhướn lông mày, vung tay phóng khoáng, chạm tay vào mũi trước: “Ây da, cụ này, võ công của ông quả thật rất tốt, nhưng, chân ông cũng hôi thật.


Ngược gió có thể hôi xa tận mười dặm đấy.”
“Hả? Cậu nói linh tinh cái gì đấy?”Đàm Thuận suýt chút nữa nói thêm một câu: Buổi tối tôi mới rửa chân!
Diệp Vô Phong liên tục thở dài: “Ây da, cụ này, tôi không nói dối! Ông nói, sao tôi có thể đánh nhau với ông đây, chân thì hôi như vậy, đây thực sự là một loại hành hạ tốt mà? Tôi thực sự không muốn cùng ông đánh tiếp nữa, hay là, chúng ta coi như hòa nhé.”
Trong trận chiến, việc đả kích kẻ thù, đương nhiên là sở trường của Diệp Vô Phong.
Đàm Thuận lại không ngờ tới, Diệp Vô Phong lại lấy việc hôi chân ra đả kích ông ta.
“Bớt phí lời đi! Tiếp chiêu!”Đàm Thuận tức giận, bật lên cao, hai chân ở trên không trung như hai con rồng bay, điên cuồng đá về phía Diệp Vô Phong!
“Mẹ kiếp!”Diệp Vô Phong lùi về phía sau hai bước, phát hiện Đàm Thuận có thể tiếp tục bay về phía trước trong không trung, giống như đã vượt qua giới hạn của con người vậy, Diệp Vô Phong chỉ còn biết thở dài: “Đến đi!”
Ầm! Nắm tay và chân chạm vào nhau, Diệp Vô Phong lùi về phía sau hai bước, Đàm Thuận lại lần nữa bị lực phản kích đẩy lùi ra hai mét, rồi đứng lên mặt đất.
Đàm Thuận chắc rất kinh ngạc, ông ta đã phát huy gần hết sức mạnh, Diệp Vô Phong có vẻ như rất dễ dàng nắm lấy?!
Những chiêu mà Đàm Thuận đánh ra có sức mạnh rất lớn, đã từng đánh bại vô số những anh hùng hào kiệt đến thách đấu!
“Hực!”Diệp Vô Phong cúi người, dường như muốn nói, “Cụ này, chúng ta dùng nắm đấm để thi võ có được không? Đôi chân này của cụ, thật sự hôi quá! Mẹ tôi ơi, cơm tối qua của tôi đều nôn ra hết cả rồi.”
“Cái mông!”Đàm Thuận tức giận bừng bừng, bước một bước dài về phía trước, nhấc chân phải lên cao, bộp bộp bộp! Đá điên cuồng vào người Diệp Vô Phong..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện