“Bắc Thoái Vương kia chết là điều không thể nghi ngờ!” Diệp Vô Hồn cười: “Nhưng mà, cái này không phù hợp với quy tắc thi đấu võ trên giang hồ.”
Du Kinh Hồng lạnh lùng nói: “Chúng ta muốn giết chết hắn ta thì cần nói đến quy tắc giang hồ gì ở đây?”
Cô ta nhìn Diệp Vô Phong một chút, nói thêm: “Anh lo danh tiếng của mình bị tổn hại sao? Thật ra, giết một kẻ như Đàm Thuận kia, căn bản không cần có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào cả.
Anh nghĩ thử xem, nhiều năm nay hắn ta trợ giúp Âu Dương Lôi hạ gục không biết bao nhiêu thế lực lớn ở Liêu Đông, có được địa vị như hôm nay.
Tính những lần phạm tội đã thành tội lỗi chồng chất rồi! Chỉ sợ rằng dù có chết một trăm lần cũng không đủ.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Tôi biết.
Nếu như chỉ có hai chúng ta đi thì tôi sẽ đi chuẩn bị một chiếc xe máy, sẽ càng thêm bí mật.”
“Được.” Du Kinh Hồng gật đầu đồng ý.
Diệp Vô Phong về đến công ty Hoa Cường, lập tức đem nhiệm vụ nặng nề này giao cho Hàn Kỳ.
Mặc dù Diệp Vô Phong có tiền, nhưng muốn mua một chiếc xe máy phân khối lớn ngay lập tức cũng không kịp.
Hàn Kỳ đi đến cục cảnh sát, tập hợp mấy người lại: “Mọi người giúp tôi hỏi thăm một chút, ai có xe máy phân khối lớn không.
Chủ tịch Diệp muốn mượn dùng một chút, nếu có hư hại gì sẽ bồi thường xe mới.”
“Báo cáo đội trưởng Hàn, tôi có một chiếc, là kiểu xe Honda FireBlade mới nhất hiện nay, đây là dòng mới được nâng cấp, chủ tịch Diệp có thích loại này không? Lúc mua, tôi đã bỏ ra hơn sáu trăm triệu đấy!”
“Tiểu Thu? Cậu nói ra mấy câu này, mẹ nó, tôi chẳng hiểu cái gì cả.
Cậu nên nói thẳng với chủ tịch Diệp đi.
Chỉ cần anh ấy thích, tên nhóc nhà cậu coi như đã lập được công.” Hàn Kỳ bấm điện thoại gọi cho Diệp Vô Phong, để Tiểu Thu tự mình báo cáo cho Diệp Vô Phong nghe.
“Hả? Honda FireBlade 1000 sao? Được, đi xe đến đây đi, tôi lái thử một chút.” Giọng điệu của Diệp Vô Phong có vẻ như không quan trọng lắm.
“Được! Chủ tịch Diệp, tôi lập tức về nhà lấy xe đến! Còn có một bộ quần áo đua xe nữa đó! Ha ha!” Tiểu Thu có ý khoe khoang một chút.
“Được, tôi chờ cậu.” Diệp Vô Phong cúp điện thoại.
“Chủ tịch Diệp chọn trúng xe của cậu?” Hàn Kỳ nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Tiểu Thu thì hiểu ngay: “Mẹ nó đừng nháo nhào lên nữa, tranh thủ thời gian lái xe đến đưa cho chủ tịch Diệp đi.”
“Á! Đúng đúng, thật ra xe tôi mới đi có năm nghìn cây số thôi, vẫn là xe mới đấy!” Tiểu Thu xoa xoa tay.
“Mẹ nó cậu còn đứng đây nói nhảm nữa đúng không? Nhanh lên! Lấy xe đi!” Hàn Kỳ mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay, giống như đang đuổi ruồi.
Tiểu Thu đúng là một tên yêu thích xe, nếu không, với ít tiền lương này của cậu ta căn bản không thể nào mua nổi dòng xe phân khối lớn nhập khẩu đắt đỏ thế này.
Chủ yếu vẫn là “ăn bám” từ chỗ bố mẹ lấy được sáu trăm triệu, còn tự bản thân cậu ta bỏ ra số lẻ.
Bởi vậy, đối với chiếc xe FireBlade này, Tiểu Thu quả thật chăm sóc giống như tổ tiên.
Nếu như người khác muốn mượn xe, cái này là huyện không thể nào xảy ra! Người khác chỉ tùy tiện sờ vào xe cậu ta một chút, cậu ta nhất định sẽ lải nhải nửa ngày, đủ các loại từ không thoải mái.
Nhưng chủ tịch Diệp là người cậu ta ngưỡng mộ nhất! Trong lòng cậu ta, người này còn quan trọng hơn cả ông bố ruột của mình! Vậy nên, chủ tịch Diệp muốn mượn xe, đây chính là vinh dự của Tiểu Thu.
Chỉ là một nhân viên bảo vệ bình thường, chuyện này nói lên rằng Tiểu Thu còn để lại cho chủ tịch Diệp một chút ưu điểm.
Nửa tiếng sau, tại hầm để xe của công ty Hoa Cường, Tiểu Thu lái chiếc xe Honda FireBlade rây phong cách của mình, lao vùn vùt.
Lúc đi đến trước mặt Hàn Kỳ mới phanh kít xe lại, nâng mũ bảo hiểm lên: “Xong, tôi đi xe đến rồi, chủ tịch Diệp đâu?”
“Chủ tịch Diệp nhanh chóng đến ngày thôi.” Hàn Kỳ nhìn về phía cửa lớn sau lưng, đã thấy Diệp Vô Phong nhanh chân bước đến.
Cả người Tiểu Thu đang mặc một bộ quần áo đua xe nhanh chóng nhảy vèo xuống xe, gác mũ bảo hiểm lên kính, đứng nghiêm: “Xin chào chủ tịch Diệp!”
Diệp Vô Phong gật đầu với Tiểu Thu: “Chiếc xe này là của cậu đúng không? Cậu tên là gì?”
Tiểu Thu vui mừng nói: “Tên tôi là Tiểu Thu, xe này là của tôi! Chủ tịch Diệp, chỉ cần anh muốn đi, anh có thể đi bất cứ lúc nào!”
Diệp Vô Phong nhìn về phía Hàn Kỳ: “Chiếc xe này thuộc về tôi rồi, anh đi đến phòng tài vụ lĩnh một tỷ sáu đưa cho Tiểu Thu, để cậu ấy mua một chiếc xe mới đi.”
“Được.” Hàn Kỳ lên tiếng đồng ý: "Tiểu Thu đã nói với tôi, xe này mua mới mới có hơn sáu trăm triệu.”
Tiểu Thu dùng sức gật đầu: “Đúng đúng! Chủ tịch Diệp, quả thật tôi chỉ tốn