Thần Cấp Ở Rể

460: Vui Vẻ


trước sau


Du Kinh Hồng nói: “Anh đập gãy chân bên phải của Đàm Thuận, sau đó liền hôn mê.

Tôi giúp anh xem xét một chút, không thấy có gì bất thường nên đã cố gắng hết sức giúp anh điều trị.

Ai biết được...!haiz, anh lại giống như trong tiểu thuyết luyện qua Hấp Tinh Đại Pháp, lấy đi hơn phân nửa công lực của tôi.

Bây giờ, tôi cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi.”
"Hả?" Diệp Vô Phong vận động tay chân, quả thật cảm thấy toàn thân mình tràn đầy tinh lực.
Đối mặt với Du Kinh Hồng yếu đuối lúc này, Diệp Vô Phong vô cùng áy náy, chần chừ nói: “Sĩ quan Du, nếu tôi đã lấy đi công lực của cô, hay là tôi giúp cô độ công lực lại.”
Du Kinh Hồng lắc đầu: “Không cần, qua hai ngày nữa, bồi dưỡng một chút, công lực của tôi có thể khôi phục lại."
“Cái này…” Diệp Vô Phong tay chân luống cuống, gãi đầu nói, “Sĩ quan Du, kỳ thật, tôi thật sự không phải cố ý.

Nếu cô không nói, tôi thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra.


Cô yên tâm, bây giờ tôi cảm thấy sức khỏe rất ổn.

Độ công lực lại cho cô, tôi cũng không có tổn hại gì, hãy để tôi thử xem sao! Nếu không tôi không thể yên tâm được.

Hơn nữa, cao thủ như cô, nếu trong vòng hai ngày mất đi một nửa công lực, chỉ sợ cũng sẽ có nguy hiểm.”
Du Kinh Hồng quật cường lắc đầu lần nữa: “Vẫn không cần đâu.” Trong đầu cô hiện ra một màn mình vừa mới nằm trong lòng Diệp Vô Phong, không khỏi tim đập nhanh hơn, ánh mắt rủ xuống, dĩ nhiên có chút không dám nhìn anh.
Diệp Vô Phong thấy cô cự tuyệt kiên quyết như vậy, liền đi tới, nắm lấy tay cô: “Cô ngồi xuống đi!” Sau đó giữ vai cô ấy.
Du Kinh Hồng cảm thấy hai tay Diệp Vô Phong nặng như núi, mình lại không thể phản kháng được.
Sau khi bị Diệp Vô Phong cưỡng chế ngồi xuống, Diệp Vô Phong liền bắt lấy hai bàn tay của cô, bốn bàn tay đối diện, từ trong lòng bàn tay Diệp Vô Phong phát ra hai cỗ công lực mạnh mẽ.
“Này, anh chậm lại một chút.” Du Kinh Hồng thụ động tiếp nhận, nhận thấy công lực trong lòng bàn tay Diệp Vô Phong dâng trào mãnh liệt, sau khi tiến vào kinh mạch của mình, thiếu chút nữa phá vỡ kinh mạch! Cô vội vàng nhắc nhở.
“Được.” Diệp Vô Phong gật gật đầu, lập tức cho công lực chậm lại.
Du Kinh Hồng nhắm mắt lại, tiếp nhận công lực của Diệp Vô Phong, dẫn dắt về kinh mạch của mình, không bao lâu, liền cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhõm, giống như bản thân và thiên nhiên hòa nhập làm một, không có phiền muộn.
Dưới sự thúc đẩy không ngừng, công lực của Du Kinh Hồng khôi phục cực kỳ nhanh chóng, trải qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Du Kinh Hồng liền dùng sức đẩy bàn tay Diệp Vô Phong, nhảy lên: “Tôi xong rồi! Đi thôi.”
Diệp Vô Phong đứng lên, cảm nhận thân thể mình một chút, cảm thấy cũng không hao tổn bao nhiêu, chỉ là ý niệm hơi động một chút, liền cùng với núi rừng xung quanh trao đổi khí tức, hồi phục công lực.
“Cô thật sự ổn rồi chứ?” Diệp Vô Phong quan tâm hỏi.
Du Kinh Hồng gật đầu: “Đương nhiên là ổn rồi.”
Hai người trao đổi công lực như thế, trong lòng Du Kinh Hồng có một ít tạp niệm khác “Đây có tính là ‘trong tôi có anh, trong anh có tôi’ không?”
Tâm tư nhỏ bé này, lại không thể nói ra.
“Đàm Thuận thật sự sẽ rời khỏi Phụng Thiên sao?” Du Kinh Hồng vội vàng thay đổi đề tài.
“Chắc là vậy.” Diệp Vô Phong chắc chắn nói: "Cho dù hắn không muốn rời đi, để cho tôi gặp phải lần nữa, cũng nhất định phải loại bỏ hắn!"
Trải qua trận chiến tối nay, Diệp Vô Phong đã nắm chắc mười phần, có thể chiến thắng Bắc Thoái Vương.
“Ừm, anh còn nhớ nhiệm vụ đến Phụng Thiên không?” Du Kinh Hồng nhịn không được nhắc nhở.
Diệp Vô Phong cười ha ha: “Đương nhiên tôi sẽ không quên! Nhiệm vụ của sĩ quan Du không phải là một bức "Mã đáo thành công" sao, chỉ cần Âu Dương Lôi ngã xuống, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy được tấm bản đồ này, cũng tự mình đưa đến tay cô.”
“Vậy thì tốt.” Du Kinh Hồng bỗng nhiên cảm thấy không có gì để nói, liền yên lặng đi nhanh về phía trước.
Một lát sau, Du Kinh Hồng lại nói: “Thật ra, tối nay khi các anh chiến đấu, tôi vẫn luôn ẩn nấp ở chỗ tối quan sát.”

“Ồ.” Diệp Vô Phong gật đầu.
Du Kinh Hồng nói: “Khi anh đối mặt với sự áp chế của Bắc

Thoái Vương, tôi nhịn xuống không ra tay, chính là hy vọng anh có thể bộc lộ hết được khả năng dưới tình huống như vậy.

Cho dù anh thất bại, tôi chắc chắn cũng không để Đàm Thuận sống sót trở về.”
“Ừm, tôi biết.” Diệp Vô Phong gật đầu: “Tôi vốn tưởng cô không tới, cho nên tôi mới bộc lộ hết được khả năng trong trận chiến đó, thực ra tôi nên cảm ơn cô.”
Du Kinh Hồng hừ nói: “Cảm ơn tôi? Tôi nghĩ anh càng nên cảm tạ Đàm Thuận, vị Bắc Thoái Vương này, dùng một chân làm cái giá đỡ, giúp anh thăng cấp giới hạn của bản thân, không thể không kể công.”
“Ha ha! Cô nói đúng.” Diệp Vô Phong nở nụ cười.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Du Kinh Hồng cũng lộ ra nụ cười, bầu không khí như vậy, rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.
Du Kinh Hồng lại nói: “Thân Đại Tráng sẽ giám sát Âu Dương Tất Tùng, tôi nghĩ, đợi đến khi Hồ Quý công kích Âu Dương gia, chúng ta vẫn nên đi xem chút đi! Dù sao, nếu để Thân Đại Tráng một mình hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ sợ anh ta cũng khó toàn mạng.”
“Tuân lệnh.” Diệp Vô Phong gật đầu mỉm cười.
Du Kinh Hồng trừng mắt nhìn anh một cái, lại cảm thấy động tác này của mình thật sự không thích hợp, vội vàng quay đầu lại bước nhanh đi về phía trước.
Du Kinh Hồng lái xe tới, Diệp Vô Phong vẫn điều khiển chiếc Honda Hỏa Nhẫn tối hôm qua, trùng hợp chính là vị trí Du Kinh Hồng đỗ xe cách vị trí Diệp Vô Phong giấu xe máy rất gần.
Sau khi Du Kinh Hồng lên xe liền hướng về phía Diệp Vô Phong huýt sáo rồi phi nhanh rời đi.
“Diệp tổng, anh cảm thấy chiếc xe này như thế nào?” Nhìn thấy Diệp Vô Phong toàn thân mặc bộ quần áo màu đen trở về, Tiểu Thu chạy tới tươi cười hỏi.
“Tiểu Thu, chiếc xe máy này của anh đúng là không tệ, bảo dưỡng rất tốt! Cám ơn anh.” Diệp Vô Phong vỗ vai Tiểu Thu.
Tiểu Thu vui mừng đến mức mắt híp lại: “Diệp tổng, chỉ cần anh thích là được rồi! Đúng rồi Diệp tổng, hôm nay tôi lại đi đặt một chiếc Honda Hỏa Nhẫn, còn lại khoảng tám trăm năm mươi triệu, số tiền này anh vẫn là nên cầm đi!”
Khuôn mặt của Diệp Vô Phong trầm xuống: “Số tiền tôi đã bỏ ra, không bao giờ lấy lại.


Tiểu Thu, tôi rất vui khi anh cho tôi mượn một chiếc xe phù hợp, đừng đề cập đến tiền nữa.”
“Được rồi, Diệp tổng, tôi không nhắc tới nữa.” Tiểu Thu hoảng sợ, tuy rằng là tám trăm năm mươi triệu, nhưng cũng không thể thật sự chọc Diệp tổng mất hứng.
Lúc trở về phòng ngủ, Lâm Thư Âm đã ngủ thiếp đi.
Diệp Vô Phong lặng lẽ cởi quần áo ngoài, đang chuẩn bị tự mình bôi thuốc lên vết thương thì Lâm Thư Âm bừng tỉnh: Ừm? “Vô Phong, anh về rồi ư?”
“À, không có việc gì đâu, em tiếp tục ngủ đi.” Diệp Vô Phong vội vàng nói.
Lâm Thư Âm liền vội vàng chỉnh lại quần áo ngồi dậy nhìn anh: “Có phải vết thương lại hở ra không? Để em xem giúp anh.”
“Hả? Không, không cần.” Diệp Vô Phong vội vàng lùi về phía sau, không dám đem lưng cho cô xem.
“Để yên đó! Quay lưng lại đây.” Lâm Thư Âm ra lệnh nói.
“Khụ khụ, chỉ là vết thương có hở ra chút, anh lấy xe máy đi ra ngoài một vòng.” Diệp Vô Phong bắt đầu nói dối.
“Để em bôi thuốc giúp anh, vết thương không thể dính nước.

Mà anh thật sự chỉ đi xe máy thôi sao? Quần áo sao lại đầy bùn đất này? Anh vẫn là nên nói thật đi!” Lâm Thư Âm vừa xem xét, vừa vạch trần lời nói dối của anh..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện