"Cái gì? Lão đại! Anh không thể đi! Anh không thể chết được!" Bốn người Mặc Long nhất thời lệ nóng doanh tròng, phịch một tiếng liền cùng nhau quỳ rạp xuống đất.
"Ngay cả tình nghĩa anh em của chúng ta, anh cũng không cần nữa ư?"
"Lão Đại, chúng em là anh em của anh! Chúng em tuyệt đối không thể cứ thế mà nhìn anh chết được!"
"Đúng, chúng ta liều mạng với Diệp Vô Phong!"
"Đúng! Chúng ta cùng liều mạng với anh ta!"
Tay phải của Việt Câu Tử nhẹ nhàng vỗ về Thiết Câu Tử bên tay trái mình, lắc đầu thở dài: "Đừng nói hưu nói vượn nữa! Mau chóng lái xe đuổi theo đi!"
"Nhưng mà…Lão đại, cho dù anh phải đi chịu chết, chẳng lẽ không sắp xếp việc sau này ư?" Báo Tử cúi đầu nói, lúc này anh ta thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của Việt Câu Tử.
"Lên xe!" Việt Câu Tử mở cửa ghế phó lái ra rồi ngồi vào.
Báo Tử liền ngồi vào ghế lái, khởi động xe, Mặc Long, Thanh Hổ, Mạc Bưu ngồi xuống phía sau.
Mặc Long nói: "Lão Đại, Báo Tử nói cũng có đạo lý mà, anh nhất định phải sắp xếp chuyện sau này.
Bằng không...!chỉ sợ Liệt Thuận sẽ đại loạn."
Việt Câu Tử đã hết hy vọng, lắc đầu nói: "Có thể loạn đến đâu được chứ? Việt Câu Tử anh cũng là kẻ bò từ trong mộ người chết mà ra! Cho dù thiên hạ đại loạn thì cũng đâu có quan hệ gì với anh nữa đâu, đến lúc đó ắt phải có người tài xuất hiện, dẫn dắt thiên hạ này vài chục năm nữa.
Cuối cùng, sẽ có người hiển lộ tài năng thôi."
Ngay dưới chân núi nào đó, ven con sông nhỏ, mộ của Bạch Chấn Phiên nằm ở đấy, phong thuỷ đúng là khá tốt.
Bạch Tinh Đồng đã sớm chuẩn bị đầy đủ hương nhang và tiền giấy, lúc đến trước phần mộ, cô ta thành kính cúi người xuống, châm hương đốt tiền giấy, sau đó còn cúi đầu vái ba lạy.
Bịch! Diệp Vô Phong lôi Việt Thiên Niên từ trong cốp xe ra, kéo anh ta xuống sau đó ném anh ta đến phía trước phần mộ!
"Không? Đừng mà! Đừng giết tôi." Bấy giờ Việt Thiên Niên mới biết cái mạng nhỏ của mình đã nằm trong tay Diệp Vô Phong, hơn nữa ngay cả anh ta và bố anh ta, tứ đại Kim Cương cũng không có dũng khí phản kháng.
Diệp Vô Phong lấy dao găm cắt đứt dây thừng, Việt Thiên Niên liền liên tục dập đầu với Diệp Vô Phong: "Diệp lão đại, xin anh tha mạng, xin anh tha mạng cho em! Tha cho cái mạng chó này của em với!"
Diệp Vô Phong nói: "Mày tự mình đếm, cúi người dập đầu chừng hơn một nghìn cái với cả nhà Bạch Chấn Phiên, tao tạm tha cho mày."
"A? Vâng! Được ạ!" Ngay cả vết thương trên chân mình, Việt Thiên Niên cũng không buồn để ý tới, lê đôi chân gãy nát đến trước phần mộ, một bên bắt đầu dập đầu, một bên đếm: "Một, hai, ba, bốn...!"
Mỗi lần Việt Thiên Niên dập đầu, xương trên hai đùi của anh ta lại đau đớn, nhưng anh không dám dừng lại!
Lúc năm người Việt Câu Tử tới còn chưa xuống xe, nhìn thấy dáng vẻ cúi lạy thê thảm của Việt Thiên Niên, ruột gan Việt Câu Tử quả thật như đứt ra từng khúc, hối hận vô cùng: ‘nếu sớm biết chỗ dựa sau lưng Bạch Chấn Phiên cứng như thế, thì cho dù con thiềm thừ bằng bạch ngọc đó có quý giá hơn nữa cũng không thể cướp của người ta!’
Đến bây giờ không chỉ có mình bị Diệp Vô Phong giẫm đạp, mà ngay cả anh em và con mình cũng bị liên lụy!
Việt Câu Tử đi đến trước phần mộ, khom người xuống, hạ người ba lần, sau đó nhìn về phía Diệp Vô Phong: "Diệp tiên sinh, Việt Câu Tử tôi tung hoành giang hồ hơn hai mươi năm nay, quả thật cũng đã làm không ít chuyện xấu, chuyện này tôi thừa nhận, tôi bị trừng phạt là đúng tội.
Nhưng Thiên Niên là con tôi, tuổi đời còn trẻ, tôi cầu xin anh, tha cho thằng bé."
Bốn anh em Mặc Long nhìn thấy Việt Thiên Niên bị thương, vẫn đang không ngừng cúi lạy, cắn chặt răng, hận không thể một đạp đạp chết Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nói: "Năm người các người đều quỳ xuống, cùng nhau dập đầu đi."
"Hả...!" Việt Câu Tử hơi chần chờ đứng lên.
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: "Ông không muốn dập đầu?"
Việt Câu Tử nói: "Là tôi giết Bạch Chấn Phiên, tôi có thể dập đầu, nhưng anh em tôi không tham gia vào chuyện này."
Mặc Long quát to: "Diệp Vô Phong! Mày khinh người quá đáng! Hôm nay ông đây liều mạng với mày!"
"Dừng lại! Mặc Long, cậu ngay cả lời anh nói cũng không nghe đúng không?" Việt Câu Tử vội vàng ngăn cản, gã ta lo lắng, một khi bốn anh em Mặc Long ra tay trước, Diệp Vô Phong có thể sẽ giết sạch bọn họ luôn mất!
Báo Tử xót xa nói: "Việt lão đại, nghe nói thiên hạ đồn thổi rằng Diệp Vô Phong đánh bại được cả Bắc Thoái Vương Đàm Thuận,