Đương nhiên Diệp Vô Phong không có ý kiến gì cả, đừng nói là phó giám đốc chi nhánh công ty, kể cả là phó giám đốc tổng công ty anh cũng đồng ý cho.
Vì nếu Hàn Kỳ không ngăn những người đó lại, vợ của anh đã chết ở đó.
Đây là chuyện có xác suất xảy ra rất cao.
“Anh sẽ cho người tới đây để bảo vệ anh ta nhưng vẫn còn một số chuyện phải giải quyết.
Tỉnh Liêu Đông xem ra cũng không an toàn lắm, hay là anh đưa em trở lại thành phố Tam Giang nhé.” Diệp Vô Phong không mong Lâm Thư Âm ở lại Liêu Đông bên này và sẽ gặp nguy hiểm.
Thế nhưng Lâm Thư Âm lại lắc đầu: “Không được, anh ở đâu thì em sẽ ở đó.
Hơn nữa em không thấy sợ chút nào, công ty Hoa Cường vẫn cần em giải quyết một số chuyện, kể cả có về thành phố Tam Giang thì em cũng phải làm xong những công việc đó rồi mới bàn tiếp được.”
Diệp Vô Phong không làm được gì hơn trong chuyện này, anh biết rõ vợ mình không phải là một người thích trốn chạy.
Anh ôm Lâm Thư Âm: “Được, nhưng em vẫn phải đảm bảo sự an toàn của mình, nếu như gặp nguy hiểm, em phải gửi định vị cho anh ngay lập tức, anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tới bên cạnh em.”
Lâm Thư Âm nở nụ cười hạnh phúc và gật đầu.
Buổi tối, trong phòng khách nhà mình, Diệp Vô Phong đang ngồi ung dung trên sofa thì Đường Trảm hồng hộc xông vào: “Đại ca, tôi đã tìm ra được thằng khốn nạn đã ra tay với chị dâu rồi.”
Sau khi giải quyết Parker xong, đám người Đường Trảm giống như hoàn toàn biến mất, đến bây giờ mới xuất hiện trở lại, Diệp Vô Phong còn tưởng rằng anh ta gặp phải chuyện gì.
Không ngờ là anh ta đi điều tra chuyện này.
Đường Trảm còn tìm ra được kẻ đứng đằng sau nhanh hơn cả Dương Chấn Hoa, Diệp Vô Phong không hề bất ngờ bởi chuyện này vì dù sao năng lực điều tra của Đường Trảm cũng là mạnh nhất trong số Tứ Đại Thiên Vương.
Chỉ cần có một chút dấu vết thì Đường Trảm cũng có thể căn cứ vào những manh mối đó để tìm hiểu ra mọi chuyện.
Mặc dù thực lực của Đường Trảm không phải là mạnh nhất trong số Tứ Đại Thiên Vương nhưng là người có tốc độ hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất và tất cả đều là nhờ khả năng thăm dò kỹ càng của anh ta.
“Nói đi.”
Khuôn mặt Đường Trảm lộ ra vẻ đắc ý rõ ràng, anh ta ngồi xuống bên cạnh Diệp Vô Phong: “Đại ca, anh có biết không, thực ra những người đó đều bị một người tên Hồ Quý chỉ đạo.
Sau lần thất bại trước, Hồ Qúy trốn thoát được là nhờ vào sự bảo vệ của đàn em, nhưng trước khi rời khỏi Liêu Đông, anh ta đã treo một giải thưởng, trị giá 300 tỷ, nói anh giết được anh hoặc Lâm Thư Âm có thể lấy được 300 tỷ tiền thưởng của Hồ Quý đưa ra trên trang web.
Đương nhiên Diệp Vô Phong biết trang web treo giải thưởng để thuê sát thủ giết người nhưng anh không ngờ Hồ Quý lại hèn hạ như vậy, dám nhằm vào Lâm Thư Âm.
Nếu như anh ta chỉ nhằm vào một mình anh thì chẳng có vấn đề gì cả, anh tin tưởng rằng mình có thể xử lý được tất cả những tên muốn lấy mạng của anh.
Nhưng Lâm Thư Âm chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, không biết một chút võ nào, nếu sát thủ ra tay với cô, về cơ bản cô chỉ có còn con đường chết.
Mọi người đều biết được thực lực của anh, cũng biết giết chết anh là chuyện không thể làm được nên mới chuyển mục tiêu sang người Lâm Thư Âm.
Đối với những sát thủ đó, 300 tỷ là một số tiền vô cùng hấp dẫn, không chỉ là với những sát thủ mà với cả một số thế lực nhỏ sống ngầm ở Liễu Đông cũng vô cùng có sức hấp dẫn.
Giống như chuyện ngày hôm qua, những người đó rõ ràng không phải là sát thủ mà càng giống như những thế lực nhỏ ở Liêu Đông này hơn.
“Vậy cậu đã biết hiện giờ Hồ Quý đang ở đâu chưa? Diệp Vô Phong điềm nhiên hỏi.
Đường Trảm gãi đầu ngại ngùng: “Tôi đã cho người đi theo rồi nhưng cần một chút thời gian.
Gã khốn Hồ Qúy đó là một người rất giảo hoạt, hắn toàn đi những con đường mà chúng tôi không thể dò ra được.”
Diệp Vô Phong gật đầu.
Anh cũng hiểu vì sao Đường Trảm vẫn chưa tìm được Hồ Quý, dù sao Hồ Quý cũng sống trên giang hồ lâu năm, là một trùm ma túy, có thể thực lực của anh ta cũng không