Lật Hạ cảm thấy thật hoang đường.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng Hứa Thành Mộ cứ chạy đến lớp học tự chọn của mình, sửa móc khóa giúp mình, còn chủ động lưu số điện thoại và bảo cô gọi hát cho anh nghe mỗi tối, đều là vì anh có ý với cô, muốn tiếp cận cô.
Tư Vi cũng phân tích như vậy.
Nhưng bây giờ Hứa Thành Mộ lại hành động thực tế để nói với cô rằng: Em nghĩ quá nhiều.
Sở dĩ anh làm vậy, chỉ bởi vì khi nghe cô hát anh có thể chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng cô buồn bã thất vọng, muốn xả ra nhưng không xả được.
Cô không thể nói đó là lỗi của anh, dù sao anh cũng chưa bao giờ nói rằng anh thích cô và muốn theo đuổi cô cả.
Muốn trách thì chỉ có trách cô và Tư Vi chưa làm rõ sự tình đã tự suy diễn linh tinh.
Sau khi nghe Hứa Thành Mộ nói muốn trả thù lao cho cô và dự định để cô hát cho anh nghe trong một thời gian dài thì Lật Hạ không nói gì ngay.
Một lúc lâu sau, cô mới lắc đầu.
“Không.” Lật Hạ từ chối đề nghị của Hứa Thành Mộ: “Không cần.”
Cô ngước mắt lên nhìn Hứa Thành Mộ, muốn nói với anh rằng từ tối nay cô sẽ không hát cho anh nghe nữa.
Nhưng cuối cùng lại thôi, không nói ra.
Chủ đề này kết thúc không bao lâu thì Lật Hạ và Hứa Thành Mộ rời khỏi quán ăn.
Từ lúc đó đến khi ra về, Lật Hạ thật sự không khẩu vị ăn uống gì nữa.
Vừa ra ngoài, Lật Hạ đã lập tức nói lời tạm biệt với Hứa Thành Mộ rồi vội vã quay trở lại trường học.
Cô về thẳng ký túc xá.
Lúc cô mở cửa ký túc xá, Tư Vi vẫn đang nằm trên giường xem một bộ phim Hàn Quốc ngọt ngào.
Lật Hạ chán nản ngồi xuống ghế than thở: “Vi Vi ơi, cậu hại chết tớ rồi.”
Tư Vi nghe thế thì lập tức ló đầu ra khỏi giường, mờ mịt hỏi: “Tớ hại gì cậu thế?”
Lật Hạ bĩu môi, buồn bực nói: “Tới mới vừa đi ăn với Hứa Thành Mộ xong nè.”
Tư Vi càng khó hiểu: “Đây không phải là chuyện tốt sao?”
Lật Hạ hét lên: “Có gì mà tốt chứ!”
Sau đó, cô bèn kể với Tư Vi không sót một chữ những gì Hứa Thành Mộ đã nói trong bữa ăn.
Tư Vi sửng sốt, nhưng vẫn không tin nổi: “Không thể nào!”
“Đến phim Hàn và tiểu thuyết còn chưa bao giờ có chuyện này mà.” Tư Vi có 100% lý thuyết nhưng không có chút kinh nghiệm thực tế nào tỏ ra ngờ vực.
“Tỉnh lại đi! Đây là hiện thực! Chị hai à, cậu cho rằng tớ được cầm kịch bản của nữ chính tiểu thuyết ngôn tình sao.” Lật Hạ hận không thể lay mạnh cô ấy, đánh thức người bạn cùng phòng vẫn đang chìm đắm trong lý thuyết này.
“Tớ mặc kệ, cậu là quân sư của tớ. Nếu không phải cậu cứ khẳng định mãi thì tớ đã không chú ý tới anh ấy như vậy rồi.” Lật Hạ vừa phiền muộn vừa ấm ức: “Cậu phải bù đắp cho tớ.”
Tư Vi đau lòng xoa đầu Lật Hạ: “Được rồi, em nói xem, muốn chị đây bù đắp cho em thế nào? Chị làm được thì sẽ làm cho em hết.”
Lật Hạ khó chịu gục xuống bàn, bắt đầu rên rỉ: “Hu hu hu hu, cậu đi làm Hứa Thành Mộ thích tớ đi!”
Tư Vi lập tức quỳ xuống trước Lật Hạ: “Chị làm không được!”
Lật Hạ thở dài nắm tóc mình, buồn bực nói: “Quên đi, tối nay nhậu với tớ đi, tới muốn uống rượu giải sầu, ngày mai tỉnh lại vẫn là một trang hảo hán!”
“Duyệt!” Tư Vi vô cùng nghĩa khí vỗ vai Lật Hạ: “Tối nay chị mời, uống thả cửa đi.”
“Trên đời này ếch ba chân thì khó tìm, chứ người đàn ông hai chân tìm ở đâu chẳng có.” Tư Vi an ủi Lật Hạ: “Anh ta không thích mình thì mình cũng đừng quan tâm đến anh ta nữa. Sau này tìm một anh tốt luôn.”
Lật Hạ vỗ bàn, xốc lại tinh thần, đồng ý: “Đúng vậy! Chẳng phải chỉ là trai thôi sao? Có gì hiếm lạ đâu.”
“Vậy đêm nay cậu có còn hát cho anh ấy nghe không?”
Lật Hạ chống cằm, có chút khó xử nói: “Tớ cũng không biết nữa, lúc đó tớ muốn từ chối anh ấy, nhưng không có cách nào nói ra cả.”
“Ôiiii” Cô thở dài: “Tùy cơ ứng biến đi, bằng không tối nay tớ uống nhiều một chút để khỏi nghe điện thoại của anh ấy luôn.”
Tư Vi nghĩ ngợi rồi nói với Lật Hạ: “Nếu cậu cảm thấy khó chịu, không muốn hát cho anh ấy nghe thì cứ trực tiếp nói với anh ấy, về sau không hát cho anh ấy nghe nữa.”
“Vốn dĩ tớ còn thấy con trai bắt người con gái mình thích hát dỗ mình ngủ rất đáng yêu, nhưng bây giờ lại không thấy anh ấy đáng yêu tí nào nữa, hừm!”
Lật Hạ chần chừ do dự, cuối cùng dứt khoát không nghĩ về chuyện này nữa.
Đến tối sẽ tự động giải quyết thôi.
Để dời sự chú ý nâng cao tâm trạng, Lật Hạ đã kéo Tư Vi đến trung tâm mua sắm suốt một buổi chiều.
Buổi tối, khi đến chỗ ăn, trên tay Lật Hạ đã xách đầy túi.
Mua sắm đúng là có thể làm tâm trạng con người ta tốt hơn.
Lật Hạ mua mua mua, chi chi chi suốt cả buổi chiều, bây giờ đã siêu cấp vui vẻ.
Lúc ăn, cô nói với Tư Vi: “Học Vật lý cái quỷ ấy, trở về tới sẽ ném quyển sách của Vượng Hậu Hùng vào thùng rác.”
Tư Vi phụ họa vô điều kiện: “Ném!”
“Hát cho anh ấy nghe cái quỷ, lát nữa tớ sẽ xóa wechat và chặn số điện thoại của anh ấy.”
“Chặn!”
“Để ý đến anh ấy cái quỷ, sau tối nay tớ mà chú ý đến Hứa Thành Mộ nữa thì tớ là con chó con!”
“Gâu gâu gâu!”
Hai cô gái uống say hoàn toàn thả lỏng bản thân, quẩy hết ga.
Tư Vi cầm ly rượu, say khướt nói với Lật Hạ: “Hạ Hạ, tớ xin lỗi, tớ cảm thấy có lỗi lắm, nếu tớ không áp dụng mấy tình tiết trong phim Hàn và tiểu thuyết vào cậu và Hứa Thành Mộ, thì cậu đã không để ý đến anh ta, như vậy có thể bây giờ cậu
đã không khó chịu thế này rồi.”
Lật Hạ cười hihi, tỏ ra ‘tớ không sao, tớ không hề buồn’, cười vô tâm vô tư: “Tớ không hề khó chịu chút nào đâu nhé.”
Hai người chè chén đến mười giờ mấy thì điện thoại của Lật Hạ đổ chuông.
Cô liếc nhìn tên người gọi rồi cúp máy.
Trước đó cho rằng anh thích mình, nên cam tâm tình nguyện hát cho anh nghe.
Giờ đây đã biết mục đích của anh là nghe mình hát để ngủ, chứ chẳng hề có ý gì với mình, nên Lật Hạ cũng không muốn hát cho anh nghe nữa.
Hứa Thành Mộ không gọi lại.
Lật Hạ và Tư Vi tiếp tục uống quên trời đất, cho đến mười một giờ, gần đến giờ đóng cổng trường, hai người mới thanh toán tiền và rời khỏi quán.
Tư Vi trở về ký túc xá của trường, còn Lật Hạ trở lại căn hộ gần đây.
Lật Hạ vừa đi được một đoạn ngắn thì nhìn thấy Cố Nhất Vọng.
Cố Nhất Vọng cũng vừa mới đến, vốn không muốn quấy rầy cô, cũng không biết tại sao mình lại lái xe đến đây, thế là định đi dạo xung quanh hóng mát giết thời gian.
Không ngờ rằng lại vô tình bắt gặp Lật Hạ đã say mèm một mình đi bộ về lúc tối muộn thế này.
Cố Nhất Vọng chạy đến, đỡ lấy Lật Hạ đang lảo đảo, vừa đến gần cô, Cố Nhất Vọng đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, anh nhíu chặt mày, hỏi cô: “Sao em lại uống nhiều vậy?”
Lật Hạ say đến choáng váng mông lung nhìn Cố Nhất Vọng, cười khúc khích, vỗ ngực nói: “Em vui.”
Chân mày của Cố Nhất Vọng càng nhăn tít lại.
(Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại Hoa Tuyết Sơn Trang, ai ăn cắp copy đăng tải truyện tại nơi khác sẽ ghẻ lở bệnh tật nghèo đói rang chịu à nha)
Anh im lặng dìu Lật Hạ đi bộ về nhà, thật lâu sau, anh mới nói nhỏ: “Nhưng anh không vui.”
Lật Hạ nghe không rõ, quay đầu mờ mịt hỏi: “Hả? Anh vừa nói gì?”
“Nhắc em nhìn bậc thang.” Anh thở dài.
Lật Hạ bước đi lảo đảo không vững, đã được Cố Nhất Vọng dìu vào nhà, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của con mèo ragdoll của mình.
Cô lập tức chạy ra ban công hét lớn: “Cầu Cầu! Về nhà đi! Mẹ nhớ con!”
“Cầu Cầu!!!”
Cố Nhất Vọng đi theo kéo cô vào: “Tiểu Hạ, nhỏ giọng thôi, giờ đã muộn rồi, đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi.”
Lật Hạ đã say không biết trời trăng gì, làm sao còn nghĩ tới chuyện này, cô giẫy ra, chóng hông gào sang bên canh: “Phòng bên kia! Mau trả mèo lại cho tôi! Không thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Vừa dứt lời, bác gái ở lầu trên đã tức giận chạy ra ban công mắng xuống: “Gào cái gì! Có để cho người khác ngủ không hả! Huyết áp của tôi bị cô gào tăng lên rồi đây này.”
Cố Nhất Vọng nhanh chóng xin lỗi: “Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu sẽ đưa cô ấy vào nhà.”
Đúng lúc này con mèo ragdoll của cô cũng từ ban công bên cạnh nhảy trở về, Lật Hạ mới ngoan ngoãn trở vào nhà.
Hứa Thành Mộ vốn không buồn ngủ, nghe thấy cô gái bên cạnh say xỉn gào líu cả lưỡi, bèn mang dép lê đi ra ban công.
Có điều đã chậm một bước, lúc anh bước ra, Cố Nhất Vọng đã kéo Lật Hạ vào nhà, còn thuận tay đóng cửa ban công lại.
Lật Hạ hài lòng ôm con mèo của mình, ngã xuống giường ngủ.
Cố Nhất Vọng vừa bó tay vừa buồn cười, đắp kín chăn cho cô, sau đó rời đi.
Hứa Thành Mộ đứng bên ngoài hóng gió một lúc rồi trở về phòng ngủ, nằm trở lại trên giường, nhưng hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ.
Anh cầm điện thoại lên xem, không có tin tức gì.
Hình như Lật Hạ đã quên việc hát cho anh nghe rồi.
Một lúc sau, Hứa Thành Mộ đột nhiên nghe thấy một tiếng hát rất khẽ.
“… Hất tóc rời đi, không tiếc thương chút sầu thương trong lòng, vẫy tay bye bye chúc hai người hạnh phúc, một mình em vẫn sống vui.”
Lật Hạ nằm trên giường, ngân nga bài “Điều kỳ diệu của người cô đơn”, hát xong cô cầm điện thoại lên, tìm tài khoản wechat của Hứa Thành Mộ, bấm vào và gửi một tin nhắn đi.
Sáng hôm sau, mặt trời lên cao ba sào, Lật Hạ mới mơ màng tỉnh giấc.
Việc đầu tiên sau khi cô mở mắt là mò tìm điện thoại để xem giờ. Trên màn hình là hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn văn bản lẫn tin nhắn wechat chưa đọc.
Lật Hạ vội xem lướt qua, sau đó lập tức sững sờ.
Cô gái vốn đang nằm trên giường bỗng ngồi bật dậy.
Một tin nhắn nằm trong khung trò chuyện với Hứa Thành Mộ.
Lật Hạ: [Hứa Thành Mộ, em sẽ không hát cho anh nghe nữa đâu, cũng sẽ không thích anh nữa].
Đầu Lật Hạ ầm ầm nổ tung, hồn bay phách lạc.