Morren hơi cứng họng trong chốc lát.
Cậu cố gắng huy động cái đầu không quá giỏi bịa chuyện của mình, ấp úng nói: "Ngài, trước kia cùng tôi, cùng tôi, ừm, chăn dê...!Có lúc, chúng ta cùng nhau làm ruộng..."
"Hả?" - Vernes kinh ngạc một giây.
Morren bị một tiếng nghi ngờ này làm cho đầu óc trống rỗng.
Cậu thật sự không giỏi nói dối, hiện tại cũng định cải thiện rồi, nhưng cậu phát hiện ra mình hoàn toàn không làm được.
Cậu không bịa được, điều này quá vô lí đi!
Cậu không nhìn mặt thần linh nữa, mà là nhìn thẳng trần nhà.
Chuẩn bị tâm lý xong xuôi mới mở miệng nói: "Nếu như tôi nói, ngài không phải con người, ngài có tin hay không?"
"......"
"Tôi không biết có nên nói ra hay không, cũng giống như ngài vậy, tôi cũng thấy hoang mang với tình huống hiện tại, không biết phải làm thế nào mới đúng."
Morren rốt cuộc nói ra sự thực.
Những suy tư và khó chịu đã tồn tại lâu trong lòng tựa như thác lũ được thả cửa mà tràn ra ngoài: "Mọi chuyện bắt đầu vào một ngày nọ, mọi thứ đều đột nhiên thay đổi.
Ngài vốn là thần linh mà tôi tín ngưỡng, hẳn là nên ở Thiên Quốc xa xôi mà chăm chú nhìn tín đồ của ngài, nhưng ngày đó, thần giấc mơ nói cho tôi, ngài bị trục xuất..."
Tay cậu nắm góc chăn, từ đầu đến cuối không nghiêng đầu, ngay cả ánh mắt cũng không dám liếc qua dáng vẻ của Vernes, chỉ một mực bày tỏ hết những điều trong lòng:
"Vì chiến tranh mà tôi bị chia lìa với người nhà, bỗng nhiên chỉ còn có một thân một mình, ngài cũng không còn đáp lại lời cầu nguyện của tôi nữa.
Khi đó, tôi thật sự rất sợ, tôi không biết lúc nào tuyết sẽ ngừng rơi, lúc nào chiến tranh sẽ kết thúc, cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại người nhà...!
Tôi không biết, tại sao ngài phải trải qua biến cố, phải lưu lạc ở dưới nhân gian.
Tôi nghe theo chỉ dẫn của bản năng mà đi tới vùng quê này rồi tìm được ngài, đó là nơi mà hai chúng ta lần đầu gặp mặt.
Thần giấc mơ căn dặn tôi phải mang ngài trở lại Thiên Quốc, nhưng mà tôi không biết làm thế nào để tìm được những địa điểm đó, tôi nên làm cái gì mới đúng?"
Morren mừng thầm khi bây giờ bầu trời đen tối bất thường, trong căn phòng chỉ có ánh đèn lờ mờ này không thể chiếu tới ánh mắt hoang mang của cậu.
"Tôi vô dụng quá đúng không?" - Cậu nghẹn ngào nói ra một câu.
"......" - Vernes im lặng nhìn cậu, đột nhiên chậm rãi đưa tay sờ lên đầu Morren.
Bàn tay mềm mại kia sượt qua mặt, xoa tóc cậu.
Vernes sẽ không nói cho Morren biết, trong mắt của hắn khi đó, Morren giống như một chú cún con bị bỏ rơi.
Đôi mắt đen ướt át mà trong veo không giống người khác ấy, khiến cho lòng người không kiềm chế được mà sinh lòng trìu mến.
"Lời tôi nói, ngài tin sao? Đây đều là sự thật, ngài là thần linh tôn quý cao sang." - Morren ngẩng đầu lên, lúc này mới xoay người đối mặt với Vernes.
Vẻ mặt của cậu có chút nôn nóng, cậu rất sợ lần bộc bạch này của mình sẽ bị coi là một lời nói vô lý.
"Ta không biết." - Vernes chậm rãi nói - "Nhưng mà...!Ta bằng lòng cùng cậu đi tìm câu trả lời.
Có thể nói cho ta biết hay không, thần giấc mơ mà cậu nói đã nhắc tới những nơi nào?"
Hắn nở một nụ cười nhẹ mang đầy thiện ý, vừa an ủi Morren đang lo lắng vừa hỏi.
"Sông Vĩnh Độ, núi Liệt Phong, và chim di cư trên trời cao." - Morren từ tốn thuật lại.
Vernes nghe một lúc, ánh mắt vốn đang nhìn Morren bỗng nhiên rời đi, nhìn về phương xa, thật giống như đã nhìn thấy cái gì đó.
Một lúc lâu sau, hắn mới giật mình hoàn hồn, rời tầm mắt, giơ tay lên day ấn đường, nhẹ nhàng mở miệng nói:
"Hình như, ta thấy được phương hướng."
"Thật sao?!" - Morren trực tiếp bật dậy từ trên giường.
Cậu thậm chí không biết chừng mực mà kéo tay thần linh rồi nắm lấy, mặt tràn đầy sự ngạc nhiên và mừng rỡ.
"Vậy chúng ta đợi trời sáng thì lên đường, có được không?" - Ngay cả một giây cậu cũng không chờ được.
Vernes cũng ngồi dậy, mặc cho Morren nắm tay mình, chần chừ nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ vài giây mới gật đầu.
Morren nghe xong phương hướng để đưa thần trở lại Thiên Quốc, những cảm giác băn khoăn, kinh hãi, nghi ngờ cùng sầu bi đều lập tức bị quét đi sạch sẽ.
Cậu nóng lòng cầm chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, nhìn về phía bóng tối làm cậu sợ hãi đó, chờ ánh nắng rọi lên trên mặt đất thì sẽ ngay lập tức dẫn người đi.
Nhưng mà...!
Morren không ngờ tới, đêm tối bất thường lại kéo dài suốt bảy ngày.
Trong nhà không có công cụ xác định thời gian.
Khi mặt trời không mọc lên lại lặn xuống, loài người cũng chỉ có thể cảm nhận thời gian dài đằng đẵng bằng phản ứng sinh lý và tuần hoàn trong cơ thể, hoàn toàn mất đi năng lực xác định thời gian cụ thể.
Nhưng mà, thần linh không như vậy.
......!
"Hôm nay là ngày thứ bảy." - Vernes nói.
Morren nghe vậy thì quay đầu sang chỗ khác, sắc mặt có chút tái nhợt, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.
Mấy ngày nay, tinh thần của cậu sắp suy nhược đến nơi.
Bởi vì chỉ cần cậu ngủ, thì nhất định sẽ mơ thấy giấc mơ kia.
Narovella vĩnh viễn chỉ nói những lời thoại cố định đó, mà Morren giờ cũng đã có thể đọc thuộc lòng đến trôi chảy.
Đối với cậu mà nói, giấc mơ này đã hoàn toàn biến thành một ác mộng.
"Trời sẽ sáng lên sao?" - Cậu không tự chủ được dò hỏi, cái vấn đề này đã được cậu hỏi ba đến năm lần rồi.
"Sẽ." - Vernes vẫn luôn kiên định trả lời như vậy.
Tựa như hết sức hưởng ứng câu trả lời chắc như đinh đóng cột của hắn, cho nên khi Vernes vừa dứt lời, ánh nắng bên ngoài đột nhiên hiện ra.
Cả căn gác xép bị ánh mặt trời mấy ngày mới xuất hiện chiếu rọi.
Trước một giây khi điều này xảy ra, đôi mắt của Morren bị Vernes che đi.
Thế nhưng, cậu có thể cảm nhận được, ánh nắng chiếu lên da thịt ấm áp và đáng quý đến vậy.
"Trời đã sáng rồi?" - Giọng nói của Morren có chút run rẩy.
Cậu sờ bàn tay đang bao trùm đôi mắt của mình, nhẹ nhàng kéo nó xuống, bày tỏ rằng mình đã chuẩn bị xong xuôi để nhìn thấy ánh mặt trời.
"Ừm."
Morren chớp mắt, nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, vịn lên tường rồi chạy nhanh ra ngoài.
Cậu chạy một mạch đến cửa chính, run sợ đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, thật giống như đang nhẹ nhàng hứng lấy ánh nắng ấm áp.
Tuyết ở bên ngoài dường như đã tan sạch sẽ, mặc dù mấy ngày nay không có mặt trời, cũng không thể ngăn lại tốc độ tan đi của nó, nhiệt độ thế mà lại tăng cao.
Tựa như sau khoảnh khắc đêm tối đó trở đi