Morren không rõ Vernes có nghe thấy lời nói của cậu hay không.
Có lẽ ngài chỉ nghĩ rằng cậu đang lẩm bà lẩm bẩm, dù sao thì âm thanh của cậu cũng rất nhỏ.
Ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người thần linh, cậu bỗng dưng cảm thấy trong lòng mình tràn đầy tâm sự và buồn bã.
Ăn ngủ cùng thần linh, nắm tay thành bạn, thậm chí bây giờ, cậu đang nằm trong ngực của ngài.
Đây là những điều mà lúc trước, cậu có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Thế nhưng, những thời gian ít ỏi tốt đẹp này đều là cậu trộm được.
Chờ khi đi qua loài chim di cư chín ngàn tầng, bọn họ sẽ trở lại mối quan hệ thần linh và tín đồ một lần nữa.
Như vậy cũng rất tốt, cậu có thể vĩnh viễn ngẩng mặt nhìn lên, thành kính cầu nguyện với thần giống như bình thường.
Chỉ có điều, cậu sẽ không thể cảm nhận được hơi thở bên tai và lời hồi đáp của thần linh một cách rõ ràng nữa mà thôi.
Chưa trải qua những điều này, Morren cho rằng cậu thật sự có thể thỏa mãn với việc đứng ở một nơi rất xa mà ngửa mặt lên nhìn.
Nhưng mà, bản chất của con người đó là mãi mãi có lòng tham.
Bây giờ, cậu không nhịn được mà hy vọng, hy vọng Vernes đi chậm một chút thì tốt rồi.
Morren nhắm hai mắt lại, cố gắng xóa bỏ những ý nghĩ vụn vặt này đi.
Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa dần dần giảm bớt.
Cậu mở mắt nhìn thì thấy, bọn họ đã đi qua ngọn núi Liệt Phong một cách dễ dàng, giờ đây đang đứng ở dưới chân núi bên kia.
Mà trước mặt hai người lại là một vùng biển khơi vô tận?!
Đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Trước khi Morren nhắm mắt lại, rõ ràng mặt đất dưới núi còn xuất hiện.
Lúc ấy, cậu đã thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình có thể kịp thời nhảy xuống từ trên người thần linh.
Bởi vì vậy, cho nên cậu có ấn tượng rất rõ.
Làm thế nào mà mới loáng một cái, mặt đất đã biến thành biển lớn rồi vậy...
Điều này có nghĩa là, con đường thành thần thật sự là một thế giới khác hay sao?
Dưới chân núi đã không còn dung nham và những ngọn lửa mãnh liệt nữa, Morren hơi ngọ nguậy để thần linh thả cậu xuống.
"Đây là chuyện gì vậy, lần này chúng ta làm sao tìm được loài chim di cư chín tầng trời đây?" - Morren hoàn toàn luống cuống.
Nếu như phải thông qua vùng biển này để tìm loài chim di cư tầng trời, không thể không đi qua nó, vậy thì cậu lại trở thành một phiền phức.
Bởi vì, cậu thật sự không biết bơi.
Cậu cũng không thể làm phiền đến thần linh, để ngài ôm cậu bơi trong nước.
Vùng biển này bao la hơn Morren nghĩ, một người phải kéo theo một người khác bơi qua, không thể tưởng tượng được sẽ mất sức đến mức nào.
Vậy thì cậu...
Nhất định sẽ không làm liên lụy đến thần linh nữa.
Đi về bằng đường cũ cũng không được, lửa trên núi sẽ cắn nuốt cậu.
Có lẽ, cậu chỉ có thể chờ ở nơi này, đợi đến khi Vernes trở lại làm thần linh, ngài sẽ cứu cậu.
"Hay là, ngài đi trước đi, tôi ở lại chỗ này chờ ngài." - Morren suy nghĩ một lúc, lặng lẽ nói.
Để tăng thêm tính thuyết phục, cậu còn cố gắng làm ra một gương mặt vui vẻ để ra vẻ rằng bản thân không hề thấy bất an.
Vernes xoay đầu lại, vẻ mặt không rõ làm cho Morren có chút không hiểu.
"...Nếu như một thời gian lâu sau đó, ta không có năng lực đến cứu cậu, hoặc là, sau khi trở về, ta quên mất cậu.
Vậy cậu phải làm như thế nào đây?" - Hắn chậm rãi đặt câu hỏi, giọng nói hơi lạ.
Morren không nhịn được mà cảm thấy luống cuống, nhưng ngoài miệng, cậu vẫn trả lời không chút do dự như cũ: "Tôi tin tưởng ngài.
Hơn nữa, kể cả có như vậy, tôi cũng có thể bảo đảm mình vẫn ổn, ngài không cần lo lắng cho tôi."
Vừa nói, cậu vừa vỗ lên cái túi quần áo trên người mình: "Ngài nhìn mà xem, thức ăn còn rất nhiều..."
"Đáng giá không?" - Thần linh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc - "Tại sao? Chỉ vì cậu tín ngưỡng ta thôi sao? Không nên như thế."
Morren có chút nghe không hiểu, trong lòng cậu lo sợ không thôi, không hiểu vì sao thần lại phản ứng như vậy, ngập ngừng mãi không mở miệng.
Cũng may, thần cũng không duy trì sự khác thường quá lâu.
Hắn nhanh chóng ngừng sự chất vấn khó nói kia lại, mím môi, nhẹ nhàng xoa mái đầu đang cúi xuống của Morren.
"Chúng ta cùng đi, nơi này chính là nơi chúng ta gặp được chim di cư tầng trời." - Hắn nói.
"Nghĩa là sao?"
Trước mặt cậu, ngay cả một bậc thang cũng không có.
Chẳng lẽ do cậu là người thường, cho nên không nhìn thấy được?
Morren nhìn mặt biển luôn cuồn cuộn sóng lớn, cảm thấy nghi ngờ.
Vernes không giải thích, thế nhưng Morren đã nhanh chóng biết được.
Bởi vì, đang có một đàn chim di cư đang bay đến vị trí của bọn họ, che tối một mảnh trời, ước chừng có đến hàng ngàn vạn con bay lượn trên cao, khung cảnh vô cùng hùng vĩ.
Một con chim bay xuống thật thấp, dừng lại sát mặt biển.
Cách nó một chút ở phía trên, một con khác cũng vỗ cánh một cái rồi dừng lại.
Cứ như vậy, từng con chim di cư tạo thành một chiếc cầu thang chạm đến bầu trời.
Morren đang chấn động không ngừng thì đột nhiên được Vernes kéo tay.
"Cậu đi lên trước đi."
"Được." - Morren nắm tay thần linh, cẩn thận bước lên lưng của con chim.
Một con chim nhỏ như vậy, làm sao có thể chịu được sức nặng của cậu cơ chứ?
Morren đang hoài nghi như vậy, thì dưới chân của cậu nháy mắt đã không còn thứ gì.
Con chim vốn dĩ đang ở dưới bỗng vỗ cánh bay đi, không ngừng lượn quanh mắt cá chân của Vernes đang đứng bên bờ.
Khó mà tưởng tượng nổi, cậu lại có thể nhận ra một chút ý tứ nịnh nọt đến từ một con chim.
Hiển nhiên là nó không chịu để Morren bước lên.
May mắn thay, thần linh luôn luôn nắm tay cậu, phát hiện cậu bước hụt thì đã ôm eo, giúp cậu thăng bằng.
Nếu không, chỉ sợ rằng Morren sẽ không thoát được số mệnh chìm xuống nước một lần nữa.
Trong lòng cậu vẫn sợ khi nghĩ lại, tim đập cực nhanh.
Morren không kiềm chế được mà siết chặt ngón tay của Vernes, nhẹ nhàng vuốt ngực mình.
"Thật xin lỗi." - Thần linh nhẹ nhàng mở miệng, đôi mắt luôn luôn sáng ngời cũng trở