Cho đến khi đã cầm chiếc "thần kiếm" trong truyền thuyết này về nhà trọ, Morren vẫn có chút không kịp phản ứng.
Cậu treo thanh kiếm cạnh đầu giường, sau đó ngồi ngẩn người ở một bên rồi mới bắt đầu đi sắp xếp hành lý.
"Cậu thật sự phải mang nó đi theo?" - Giọng nói của Neil mang một vẻ hơi không đồng ý.
Từ sau khi đi khỏi nơi bán vũ khí, cậu ta đã cảm thấy Morren bị mắc lừa, mặc dù chính chủ cửa hàng đã cưỡng ép nhét nó vào tay Morren và không lấy tiền.
Nhưng lo lắng của Neil không nằm ở vấn đề tiền bạc, mà cậu ta hoài nghi cái thanh kiếm bẩn thỉu này không có năng lực chém giết Ma Nhân.
Tuy rằng nó bị thổi phồng thành thanh kiếm mà ngài Mackin đã dùng qua, mà quả thực chính bản thân Neil cũng không thể rút nó ra được, thế nhưng trong đầu cậu ta không tin mấy mánh khóe như thế này.
Neil chỉ cảm thấy thanh kiếm đó là đạo cụ do chủ cửa hàng chuẩn bị, và Morren đúng lúc phá giải được nó mà thôi.
"À thì, thật ra tôi cảm thấy cảm giác của nó không tệ lắm.
Cho dù không phải là thật đi nữa thì cách nó được đúc ra không tồi chút nào." - Morren trầm ngâm trong chốc lát, quay đầu sang chỗ khác để trả lời.
Neil bĩu môi: "Dù sao thì đến lúc thật sự đối đầu với Ma Nhân, nếu thanh kiếm đó của cậu hỏng thì tôi không thể chạy tới cứu cậu được đâu."
Morren nở nụ cười, không nói gì.
Neil vừa buộc túi quần áo vừa nói tiếp: "Cậu đã biết ngày mai sẽ chia đội chưa? Tôi nghe ngóng bên ngoài, thấy bảo là sẽ chia thành sáu đội.
Lần này chủ yếu là đi điều tra và cứu người còn sống ở những địa phương bị Ma Nhân xâm chiếm thôi."
Cậu ta vừa nói vừa không khỏi thở dài.
Thật ra thì nhiệm vụ kiểu này cũng đơn giản, nếu như may mắn thì còn không cần giao chiến đấu với Ma Nhân.
Nhưng nó cũng nổi tiếng là nguy hiểm, rất nhiều học sinh vì một giây sơ suất mà đã hy sinh trong quá trình thi hành nhiệm vụ.
Bởi vì công kích trực diện thì dễ tránh, nhưng khó mà đề phòng khi địch đánh lén.
Đã từng có một ví dụ mà ai ai cũng biết.
Đã từng có một con Ma Nhân ngụy trang thành người bị thương ở mắt, sau đó trà trộn vào trong nhóm những người còn sống và nhận sự cứu trợ của các chiến sĩ.
Nó ra vẻ đi đứng không tiện, được một chiến sĩ cõng lên rồi nhân cơ hội đó để cắn đứt cổ vị chiến sĩ kia.
"Không sao, bọn mình cảnh giác cao độ là được."
Nhìn bộ dạng hơi uể oải của Neil, Morren lên tiếng an ủi.
"Mong là sẽ không phát sinh chuyện gì xấu."
Neil vỗ giường rồi nằm vật xuống.
Cậu ta nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Morren im lặng đi tắm và súc miệng, sau đó cũng chìm vào trạng thái "ngủ đông" yên tĩnh.
Cậu nhìn thanh kiếm được làm bằng thép nguyên chất đang treo cạnh đầu giường, ánh trăng chiếu rọi vô số dấu vết của tháng năm trên bề mặt vỏ của nó, trông có chút cũ nát.
Tất nhiên cậu cũng không tin.
Mặc dù thế giới này huyền ảo, nhưng cũng không có chuyện cứ rút ra kiếm thì chính là chiến sĩ hậu duệ của người xưa.
Có thể do sức lực của cậu khá lớn, mà trước đó đã có không ít người dùng sức để rút thanh kiếm này, nói không chừng là do đúng lúc nó bị lỏng ra mà thôi.
Thế nhưng chủ cửa hàng thật sự là một người có cá tính, còn thẳng thắn nói rằng phải đưa món đồ chơi này cho cậu.
Hơn nữa dáng vẻ của ông vô cùng chân thành, nó khiến cho Morren sinh ra một loại cảm giác áp lực khi phải gánh vác nhiệm vụ lớn lao chưa từng có.
Cậu chắc chắn chưa từng bàn tới hành động cứu vớt loài người vĩ đại như vậy, nhưng cũng sẽ hết mình mà chém giết tất cả Ma Nhân làm hại loài người.
Cậu tin chắc rằng mỗi một chiến sĩ bình thường đều có thể sục sôi nhiệt huyết như thế.
Morren suy nghĩ một chút, ý thức bắt đầu lâm vào mê man.
Cậu nằm mơ.
Có một tòa tháp đen có hình trụ thật cao và chật hẹp xuất hiện trong giấc mơ.
Góc nhìn trong mơ tập trung vào nó đầu tiên, sau đó phóng ra toàn cảnh.
Xung quanh nó còn có rất nhiều tòa tháp lớn nhỏ giống nhau ở đằng xa, có cái đã xiêu vẹo, có cái đã sụp đổ.
Dáng vẻ của Morren trong mộng đang chật vật từ xa bước tới.
Cậu đi qua những bụi cây có gai và vũng lầy, cuối cùng leo lên tòa tháp cao kia.
Những bậc thang trong tòa tháp ấy rất hẹp.
Chúng tạo thành một đường xoắn ốc, bốn phía chỉ có một màu đen nhánh.
Cậu dựa lưng vào tường, đặt hai cánh tay đang cầm kiếm ra trước người, cảnh giác bước lên phía trên.
Chẳng biết vì sao, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác vô cùng nóng ruột và lo lắng.
Như thể người đang mắc kẹt trên đỉnh tháp là một người hết sức quan trọng đối với cậu.
Cuối cùng cậu leo đến tầng cao nhất, sau đó nhìn thấy một cánh cửa sắt.
Cậu giống như đang hô hoán tên một người nào đó, kích động đập cửa muốn xông vào.
Thế nhưng giấc mơ đã ngừng lại ở khung cảnh này.
Cả người Morren run lên, tỉnh dậy rồi hắt hơi một cái.
Giấc mộng này để lại cho cậu một ấn tượng sâu sắc.
Mặc dù nội dung của nó rất mơ hồ, nhưng cậu luôn cảm thấy nó còn ẩn giấu ý nghĩa nào đó khác.
Morren mơ màng chớp mắt, mất khá lâu mới thức dậy.
Trời đã trở lạnh.
Đêm qua cậu quên không đóng cửa sổ, gió thổi một đêm hình như đã khiến cậu thấy hơi cảm.
Chỉ mong đây không phải một điềm xấu.
Cho đến khi bọn cậu xách túi hành lý đơn giản đến tập hợp tại trường học, thông báo nhiệm vụ đã được dán lên.
Quả thực nó chỉ là đi cứu người còn sống như Neil đã nói.
Morren, Neil và hai người bạn cùng lớp nữa gộp thành một đội.
Địa điểm mà đội của cậu cần đến là thôn Silecado.
Nơi này đã bị Ma Nhân tiến công cướp đoạt không lâu trước đây, giờ nó cần chiến sĩ đến cứu trợ và giải quyết hậu quả để lại.
Khi thấy được địa điểm của nhiệm vụ, trong lòng Morren lại thấy thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì có một khoảnh khắc sinh ra cảm xúc như vậy, cho nên cậu không giải thích được sự hoài nghi trước đó của mình khi đã nghĩ hôm nay có thể sẽ phải đi đến địa phương thần bí trong giấc mơ kia.
Nghe đến tên của vùng nông thôn hẻo lánh kia thì cậu mới yên tâm được.
Sau đó, tiểu đội của cậu bắt đầu vạch đường cứu viện.
Chạy từ thành lũy chính tới đó sẽ mất một khoảng thời gian, đến khi bọn cậu đến nơi thì chỗ đó cũng trở nên bết bát rồi.
Mặc dù tinh thần và thể lực đều sẽ tiêu hao trong hành trình này, thế nhưng bọn cậu cũng chỉ có thể xốc lại tinh thần, bởi vì đến gần địa điểm trong nhiệm vụ đồng nghĩa với việc sắp phải đối mặt với nguy hiểm.
Cậu nhìn thôn Silecado ở đằng xa không có một bóng người, trên đường đi bừa bãi những vết máu lẫn với cỏ khô rơi tán loạn trên mặt đất, chốc chốc lại thấy một bộ xương chưa được gặm sạch nằm trong đó.
Một làn gió thổi đến, cuốn theo mùi máu tanh nồng nặc cùng bụi bặm xộc lên mũi.
Mỗi một chiến sĩ đều đã chứng kiến tình cảnh này nhiều lần từ khi còn nhỏ, nên bọn họ đã không thể sinh ra quá nhiều tiếc thương và đồng cảm.
Việc bọn họ muốn làm đó là nhanh chóng đi vào, chém chết những con Ma Nhân chưa kịp rời đi, sau đó cứu những người còn sống còn sót lại.
Chậm một giây thôi cũng sẽ khiến số người sống sót gặp hiểm nguy tăng lên.
Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm nghị cùng bước vào trong thôn.
Cảm giác khi bước vào bên trong không khác gì khi đứng ngoài quan sát.
Nơi đây đã trải qua một đợt tập kích ào ạt như vũ bão, căn nhà nào cũng đã không có một bóng người, trống rỗng không một cái xác.
Việc không có bất kì một thi thể vô cùng thê thảm nào đã thể hiện rõ một điều: tất cả đã bị Ma Nhân