Ở nhất mạch của Khương Nhu, Khương Thánh Y nhỏ tuổi nhất, chỉ có hai mươi bốn, đang trong độ tuổi niên hoa tuyệt lệ, tú sắc khả xan(1).
(1) Chỉ cô gai có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp có thể thay thế món ăn”
Mà lúc này, nơi xa lại truyền đến một âm thanh yêu kiều giòn tan như chuông bạc.
“Thánh Y tỷ, ngươi tìm ta tới làm gì?”
Nhìn lại hướng giọng nói truyền ra, một thiếu nữ đậu khấu (2) chừng mười hai tuổi khẽ điểm chân ngọc lên hư không, dịch chuyển mà đến.
(2) Chỉ thiếu nữ xinh xắn mười ba, mười bốn tuổi
Dáng người nàng nhỏ xinh, thân thể nhẹ nhàng, tóc đen cột thành hai chùm đuôi ngựa, chúng hoạt bát nhảy nhót theo động tác của thiếu nữ.
Lông mi nhỏ dài, mắt to linh động, mũi quỳnh cao thẳng, môi trán tròn trĩnh.
Cười rộ lên thì lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, trên gương mặt đẹp còn có hai lúm đồng tiền, nhìn có vẻ nghịch ngợm đáng yêu.
Thiếu nữ này như tụ tập linh khí và tú lệ của thiên địa, là tinh linh trong thiên địa, giảo hoạt mà nhanh nhạy.
“Lạc Ly, ngươi mang trên người Nguyên Linh Đạo Thể, là thể chất thân cận căn nguyên thiên địa đại đạo nhất, thế mà không chịu cố gắng tu luyện.”
Khương Thánh Y trừng Khương Lạc Ly một cái, vươn một ngón tay ngọc tinh tế điểm điểm trán Khương Lạc Ly.
“Ai hắc hắc, Thánh Y tỷ chính là thần nữ của Khương gia ta, người mang Tiên Thiên Đạo Thai, có ngươi ở đây còn cần Lạc Ly tu luyện cái gì?” Khương Lạc Ly đưa bàn tay nhỏ che trán lại, chớp chớp mắt, nghịch ngợm cười nói.
Khương Lạc Ly là hòn ngọc quý trên tay Khương gia mà Khương Nhu và Quân Chiến Thiên hay nhắc tới.
“Quỷ tinh nghịch nhà ngươi, được rồi, lần này kêu ngươi tới là nói chính sự, qua một thời gian, theo ta đến Quân gia để tham gia buổi tiệc mười tuổi.” Khương Thánh Y nói.
Khương Lạc Ly nghe vậy thì hỏi: “Là yến hội của Thần Tử Quân gia sao?”
Khương Thánh Y cười nói: “Không sai, ngươi đấy, rốt cuộc có thể đi gặp phu quân tương lai rồi.”
“Cái gì mà phu quân, Thánh Y tỷ đừng nói bậy.” Khương Lạc Ly dậm dậm chân, khuôn mặt nhỏ có chút phiếm hồng.
Nàng còn chưa gặp qua Thần Tử Quân gia kia mà, sao có thể qua loa như thế?
“Ngoại sanh kia của ta nhất định là một người tài, ngươi vội vã phản đối như vậy, đến lúc đó cũng đừng hối hận.” Khương Thánh Y trêu đùa.
“Hừ, phản đối ép duyên, Khương Lạc Ly ta dù chết, dù nhảy xuống từ trên núi, cũng tuyệt đối không tùy tiện đính hôn!” Khương Lạc Ly tức giận mà thề thốt son sắt.
Khương Thánh Y che miệng cười nói: “Được rồi, hình như ta nghe Khương Nhu biểu tỷ nói qua, ngoại sanh của ta diện mạo phong thần tuấn tú, lãng dật xuất trần, như trích tiên vậy.”
“Thật sao?” Mắt Khương Lạc Ly xoay chuyển như bánh xe, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh.
“Lừa ngươi, ta cũng không biết.” Khương Thánh Y bật cười.
Nàng biết Khương Lạc Ly là nhan cẩu(1), có yêu cầu rất cao đối với tướng mạo.
(1) Loại người không có sức đề kháng đối với tất cả những sự vật có giá trị sắc đẹp cao
Người nào không đẹp thì căn bản khó vào được mắt Khương Lạc Ly.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Nguyên Linh Đạo Thể theo đuổi hoàn mỹ không tỳ vết.
“Hừ, nam tử có thể được Lạc Ly ta coi trọng nhất định là soái nhất Tiên Vực!” Khương Lạc Ly ưỡn bộ ng ực nhỏ lên, chu miệng mà nói.
Trong lòng nàng cũng đang suy đoán, rốt cục vị Thần Tử thần bí kia của Quân gia có mấy điểm giá trị sắc đẹp đây?
“Yên tâm đi, không bao lâu nữa ngươi sẽ biết.” Khương Thánh Y đưa bàn tay ngọc lên vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Khương Lạc Ly rồi nói.
...
Được Quân gia mời không chỉ có Khương gia, còn có một ít Hoang Cổ thế gia, vô thượng đại tộc, bất hủ hoàng triều vân vân.
Những thế lực nhất đẳng nhất lưu cũng được mời,