Bên này, Khương Nhu lôi kéo Quân Tiêu Dao, vẫn luôn giới thiệu về Khương Lạc Ly.
“Tiêu Dao à, tuổi con không còn nhỏ, là thời điểm suy xét để nương ôm tôn tử.” Khương Nhu cười nói.
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì hơi ứa mồ hôi.
Con mẹ nó chứ tuổi không còn nhỏ.
Tuy dáng người Quân Tiêu Dao nhìn có vẻ trưởng thành sớm, nhìn như thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, nhưng thật ra chỉ mới mười tuổi mà thôi.
Hơn nữa Quân Tiêu Dao thật sự không có chút cảm giác nào đối với tiểu nha đầu Khương Lạc Ly kia.
Nếu thật sự liên hôn, Quân Tiêu Dao có cảm giác mình đang phạm tội.
Khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly vẫn luôn ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào Quân Tiêu Dao.
“Chậc chậc, trước đó là ai nói, cho dù chết, cho dù nhảy xuống từ trên núi, cũng tuyệt đối không thỏa hiệp chuyện ép duyên...” Khương Thánh Y miệng cười quyến rũ mà trêu đùa.
“Thánh Y tỷ, ngươi đừng nói bậy, người ta nói những câu đó hồi nào!” Khương Lạc Ly phồng đôi má thơm lên, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi, vội vàng phủ nhận.
Chỉ cần ta không thừa nhận thì tức là ta chưa nói qua.
“Nhưng mà, đây thật là người soái nhất mà người ta từng gặp...” Khương Lạc Ly âm thầm trồng cây si dưới đáy lòng.
Hiện tại nàng cảm thấy ép duyên cũng khá tốt.
Hừm, là thật thích!
Nhìn đám người Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly ở bên nhau, Diệp Tinh Vân bên này quả thực ghen ghét muốn điên rồi.
Bang!
Chén rượu trong tay Diệp Tinh Vân bị đập thật mạnh lên mặt bàn.
Toàn bộ đại điện bỗng an tĩnh lại.
“Thần Tử Quân gia đấy à, ta là Diệp Tinh Vân của Hoang Cổ Diệp gia, chẳng biết có được may mắn thỉnh giáo Thần Tử hai chiêu hay không?”
…
Lời nói của Diệp Tinh Vân làm cả không khí náo nhiệt trong đại điện đều yên lặng đi chỉ trong nháy mắt.
Rất nhiều người của thế lực lớn đều kinh ngạc nhìn Diệp Tinh Vân, giống như nhìn ngốc tử.
“Là vị Tinh Thần Vương Thể kia của Hoang Cổ Diệp gia, hắn muốn làm ầm ĩ cái gì thế?”
“Đúng vậy, đây là buổi tiệc mười tuổi của Thần Tử Quân gia, vậy mà dám nói ra lời này.”
“Ta lại nghe nói, hình như Diệp Tinh Vân rất xem trọng hòn ngọc quý trên tay Khương gia...”
Bốn phía có rất nhiều khách khứa đang hạ giọng nghị luận.
Bọn họ cũng không dám nói bậy cái gì.
Dù sao Diệp gia cũng là Hoang Cổ thế gia tiếng tăm lừng lẫy, nội tình cường hãn, được truyền thừa qua vô số năm.
Bọn họ đừng nên trộn lẫn vào loại mâu thuẫn này thì thỏa đáng hơn.
Mà lão bộc bên cạnh Diệp Tinh Vân nghe Diệp Tinh Vân nói ra lời này thì sắc mặt cũng chợt thay đổi.
“Thiếu gia, không thể hồ nháo...”
“Đủ rồi, Phúc bá, ta cũng không muốn gây chuyện, nhưng nhìn thấy Thần Tử Quân gia thì hơi kiềm lòng không được mà thôi.” Diệp Tinh Vân trực tiếp cắt ngang lời khuyên bảo của lão bộc.
Hắn ta đã không thể chịu được, người mình vừa ý trong lòng lại lộ ra dáng vẻ say mê như thế trước Quân Tiêu Dao.
“Thế nào, Thần Tử Quân gia, không biết Diệp mỗ có vinh hạnh này hay không?” Diệp Tinh Vân áp chế ghen tỵ và lửa giận dưới đáy lòng, tận lực nói với giọng điệu bình tĩnh.
Hắn ta cũng không ngốc, nếu thật sự nói năng lỗ m ãng, không lựa lời trong yến hội Quân gia thì mới là tìm chết.
Nhưng nếu chỉ lãnh giáo luận bàn, Diệp Tinh Vân tin Quân gia sẽ không làm gì hắn ta.
Quả nhiên, nghe Diệp Tinh Vân nói vậy, tuy đám người Quân Chiến Thiên hơi nhíu mày, nhưng cũng chưa nói gì.
Cũng không phải vì Diệp Tinh Vân có chỗ dựa là Hoang Cổ Diệp gia, mà do đám người Quân Chiến Thiên cũng muốn biết, rốt cục Quân Tiêu Dao bế quan một năm đã tiến bộ đến cỡ nào.
“Ngươi là...” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao