Manh mối bị chặt đứt, Cố Lan Tức liền mất hứng thú, bộ dáng lười nhác, một tay chống đầu, nhấp môi một ngụm trà nóng, nhìn đàn nữ tử ríu rít phân phối tổ đội.
Những quan gia con cái đó ngày thường đều chơi với nhau, lúc phân độj thời điểm đều cùng nhau thành một đoàn, hai người một đội đều tìm bạn chơi cùng quen biết, thực nhanh liền phân xong, không ngoài Vân Ngạo Tuyết dự đoán, mặc dù nàng tham gia nhưng đến cuối cùng vẫn dư lại nàng.
Cố Thư Yểu nhìn Vân Ngạo Tuyết:" Xem ra, ngươi chỉ có thể đi theo bổn cung."
Vân Ngạo Tuyết một chút cũng không cảm kích, trực tiếp đáp lời:" Rất nhiều người muốn cùng công chúa môt đội, nhưng trong đó không bao gồm cả thần nữ."
Ngay cả Cố Thư Yểu cũng không nghĩ đến, Vân Ngạo Tuyết cao ngạo như vậy.
Ngày thường nàng nhìn quen đám người đó đối với nàng a dua nịnh nọt, đột nhiên chui ra một cái không thèm phản ứng, Cố Thư Yểu cảm thấy có chút mới mẻ, ngược lại không có sinh khí, đối với Vân Ngạo Tuyết càng thêm tò mò.
Quan niệm tôn ti của cổ nhân đối với Vân Ngạo Tuyết không dùng được, nàng cũng sẽ không bởi vì Cố Thư Yểu cùng một đội với mình mà cảm thấy vinh dự, ngược lại có chút lo lắng.
Tính bài ngoại rõ ràng như vậy, nàng không tin Cố Thư Yểu không biết.
Những người này bình thường đều nịnh nọt, thời điểm nàng tham gia, lại cố tình ôm lại một đoàn, vừa vặn chừa lại nàng cùng công chúa một đội, ý tứ không cần nói cũng biết, nếu công chúa là kẻ ngốc nghếch tầm thường hàng ngày bị lời ngon tiếng ngọt nâng lên tận trời, khẳng định sẽ nghĩ nàng làm hại mình không còn người vây ở xung quanh, trong cơn giận giữ nhất định sẽ đem toàn bộ tức giận trút lên người Vân Ngạo Tuyết.
Hơn nữa, vừa rồi Lưu Vãn Sơ ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, chỉ sợ oán hận của công chúa đối với nàng chất chứa còn chưa tan.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, nói đều đã rõ như vậy, công chúa thoạt nhìn không có tức giận, chỉ là nhướn mày, lại lo phủi phủi ngựa, như là cố tình xem nhẹ lời nàng nói.
Vân Ngạo Tuyết trong tay cũng nắm một con ngựa, vô luận là từ dáng người hay tỷ lệ, đều không phải đối thủ của Cố Thư Yểu, thời điểm nàng ở hiện đại, cưỡi ngựa bắn cung đều là ở sân huấn luyện, thực chiến như hôm nay là lần đầu tiên.
Vừa rồi nàng cố ý quan sát, bước đi cùng hô hấp của ngựa đều bình thường, không có người gian lận ở trên ngựa.
Nàng vuốt ve cẩn thận lại nghiêm túc, giống cái kẻ nhà quê không rành thế sự, không nghĩ tới nàng một bộ tò mò lại khiến những quan gia nữ tử đó tìm được câu chuyện, ở một bên châu đầu ghé tạ, khinh bỉ nàng chưa hiểu việc đời, Vân Ngạo Tuyết nghe thấy cũng coi như không, không đáp lại bất cứ thứ gì, cầm ngựa đi về phía trước.
Mặc dù Cố Thư Yểu là công chúa cao quý, nàng cũng chỉ là một nữ hài tử 15 16 tuổi, đúng là cảm thấy tò mò với mỗi tiếng nói cử động bên ngoài, nàng đứng cách Vân Ngạo Tuyết không xa, Vân Ngạo Tuyết nghe thấy, nàng tự nhiên cũng có thể nghe thấy.
" Biện pháp tốt nhất để bác bỏ lời đồn, chính là đánh bại các nàng." Cố Thư Yểu đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Vân Ngạo Tuyết chớp mắt ngây người một cái, công chúa đã đi không quay đầu lại rồi?
Cố Thư Yểu biết những người này chỉ dám nói Vân Ngạo Tuyết, nàng từ nhỏ đã được phủng trên lòng bàn tay, thấy Vân Ngạo Tuyết bị nhiều người nhắm vào như vậy, có chút không đành lòng, nhìn không được liền khuyên giải vài câu.
Chính là công chúa cũng không biết, Vân Ngạo Tuyết đối với những này đó đều không để bụng, đôi mắt nàng vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Vãn Sơ, nữ nhân này trăm phương nghìn kế muốn cho nàng cùng công chúa chung một đội, giờ đây đã đạt được mục đích, Vân Ngạo Tuyết ngược lại muốn nhìn xem, tốn công như vậy khiến nàng tham gia săn thú là muốn chơi hoa chiêu gì.
Đầu mùa đông, thời
tiết âm u, trong rừng cây cỏ khô vàng, Yến đế ở chỗ xa vẫn có thể thấy rõ ràng cử động của Cố Thư Yểu.
Toàn bộ vùng săn thú đều được vây quanh, tiện lợi bắt giết.
Vân Ngạo Tuyết không nghĩ đến đoạt đệ nhất, lại muốn đề phòng Lưu Vãn Sơ chơi âm mưu quỷ kế, cho nên ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi đi bộ, mặc dù bên người không ngừng có khoái mã chạy vọt qua, nàng cũng không dao động, mặc cho ngựa một bên tinh tế tìm cỏ ăn.
Mắt thấy cách khán đài khoảng cách ngày càng xa, Vân Ngạo Tuyết đang nghĩ tới có nên hay không tìm một chỗ không có người trộm lười một chút, dù sao nàng cũng không muốn giành được nổi bật, chỉ cần không phải người cuối cùng liền ổn, nghĩ thực hoàn hảo, chỉ là không đợi nàng động, bên tai đột nhiên truyền đến " hô,hô " hai tiếng, Vân Ngạo Tuyết biểu tình ngưng trọng, gương mắt lên, chỉ thấy hai mũi tên nhọn phá không mà tới, không cùng hướng bắn bắn nhanh lại đây, rõ ràng mục tiêu chính là nàng.
Sự tình phát sinh quá đột ngột, Vân Ngạo Tuyết căn bản không kịp phản ứng, mũi tên kia phát ra hàn quang cơ hồ muốn chói loá đôi mắt, nếu thật bị bắn trúng, nàng liền có thể đi đến chỗ Diêm Vương lão gia nơi đó làm việc.
Mắt thấy mũi tên càng ngày càng gần, tính đến nàng linh hoạt, khoảng cách ngắn như vậy, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng rít phá không mà tới.
Lực đạo to lớn, làm nàng có cảm giác trốn không được, chỉ có thể đứng ngốc tại chỗ chờ chết.
Nháy mắt kia nàng thực muốn cười, nàng đây là cái vận gì, lúc trước xem trong sách kịch, người khác xuyên đến dị thế đều ăn sung mặc sướng, nàng thì khen ngược, từ lúc có ý thức đến giờ vẫn luôn bị người đuổi giết hãm hại, thật vất vả chịu đựng chưa quá hai ngày đâu, lại phải đi đời nhà ma.
Vân Ngạo Tuyết thở dài một hơi, nhắm mắt nhận mệnh.
Nàng đợi hồi lâu, cảm giác trí mạng đau đớn kia còn chưa đánh úp lại, chỉ thấy thân mình đột nhiên bay lên, lại đột nhiên rơi xuống, ngực bị đụng đến phát đau, chóp mũi cơ hồ có mùi thơm lạ lùngg đánh úp lại.
Mở mắt, phát hiện mình thế nhưng lại ở trên lưng ngựa.
" Bám chắc vào " Đơn giản ba chữ, giống như âm thanh của tự nhiên, Vân Ngạo Tuyết chưa bao giờ cảm kích trời xanh đến như thế.
" Thất công chúa?"
Bên hông nàng có một cây roi, rõ ràng là Thất công chúa vừa rồi dùng roi cuốn lấy eo mình, đem nàng thoát ly nguy hiểm.
Vừa rồi chính nàng cứu mình!
Khôngg nghĩ tới, Cố Thư Yểu lại có vài phần bản lĩnh thật.
Vân Ngạo Tuyết thu hồi thần trí, lại có chút nghẹn lời, nàng vừa rồi rõ ràng thấy Cố Thư Yểu rời đi, như thế nào lại quay lại, nếu không cái mạng nhỏ của nàng chỉ sợ thực sự phải bỏ lại chỗ này.
Chính là không đợi nàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe phốc phốc hai tiếng, lại có mũi tên mới bay tới, đâm vào con ngựa nàng ngồi, bách bố mã tính tình dữ dằn khó thuần, đột nhiên hai mũi tên bắn tới, làm nó cất vó lớn tiếng hí, tốc độ không những không chậm, ngược lại càng thêm nhanh.