“Cộp!” Tống Gia Tuấn cũng quỳ xuống.
Trên gương mặt anh tuấn của anh ta, tươi cười lập tức cứng ngắc, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tiểu tử này bắt người khác quỳ còn chưa tính, vậy mà còn khiến anh ta quỳ xuống, đúng là đáng ghét.
- Mạc công tử, cậu làm như vậy thật sự tốt sao, hôm nay cậu gây chuyện ở Tống gia tôi, cho dù là Mạc Phàm cũng bảo vệ được cậu sao?
Tống Gia Tuấn nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.
- Mạc Phàm, Mạc gia Giang Nam?
Không ít người nghe hai chữ này, lông mày cau lại.
- Chẳng trách kiêu ngạo như vậy, hóa ra là người Mạc gia.
Có người hiểu ra nói.
Bây giờ có không ít người biết Mạc gia, nhất là Mạc Phàm mới diệt đám người ở Chúng Thần Sơn không lâu, thanh danh của Mạc gia lại lên một tầng cao mới.
Ngoại trừ Mạc gia, quả thật không có gia tộc thứ hai kiêu ngạo như vậy.
- Mạc gia thì thế nào, Mạc gia chỉ là nhà giàu mới nổi, một tên tiểu tử bất kỳ cũng có thể khiến chúng ta quỳ xuống, cục tức này tôi nuốt không trôi, cũng sẽ không nuốt.
Chu Thiếu Hoa tức giận nói.
Mạc Phàm không kiêng nể gì ở nước ngoài, nhưng ở Hoa Hạ có thể ngăn cản Mạc Phàm, dù sao Mạc Phàm cũng là người Hoa Hạ.
Ngoài ra Mạc Phàm có thể không kiêng nể gì, nhưng không có nghĩa ai ở Mạc gia cũng có thể như vậy.
- Không sai, đi mời lão Cảng đốc tới đây, Hồng Kông không phải nơi Mạc gia có thể giương oai.
Tiếng bất bình tức giận vang lên, không có mấy người sợ Mạc gia.
Bọn họ đều là người của gia tộc thành danh đã lâu ở Hồng Kông, giống như quý tộc Châu Âu, bị một tiểu tử nhà giàu mới nổi giẫm lên, tất nhiên không thể chịu đựng được.
- Mạc công tử, cậu thấy rồi đây, tôi khuyên cậu lập tức để những tiền bối này đứng dậy, sau đó quỳ xuống xin lỗi bọn họ, nếu không đợi người Tống gia tôi đến, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, cậu không gánh nổi đâu.
Tống Gia Tuấn cười hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói, trong giọng nói đều có ý uy hiếp.
- Không gánh nổi, anh chắc chắn chứ?
Mạc Phàm nhướn mày, cười hỏi.
- Cậu không tin cũng không sao, cậu vô lễ với những tiền bối ở Tống gia, nếu tối nay cậu có thể bình yên rời khỏi Tống gia, vậy Tống Gia Tuấn tôi sẽ từ bỏ vị trí Cảng thiếu, làm nô lệ cho Mạc gia các cậu.
Trong mắt Tống Gia Tuấn lóe sáng ánh sáng lạnh, thề son sắt nói.
Mạc Phàm đã rơi vào trong bẫy của anh ta, tuy anh ta phải trả giá lớn một chút, nhưng ít nhất nói lên địa vị của Mạc Phàm ở Mạc gia rất cao.
Địa vị của Mạc Phàm càng cao, đến lúc đó bọn họ cũng đạt được càng nhiều.
- Anh chỉ là một Cảng thiếu còn chưa đủ tư cách làm nô lệ của Mạc gia tôi, nhưng mà…
Vẻ mặt Mạc Phàm không có chút thay đổi, hơi dừng lại.
- Tôi cho anh cơ hội này, anh đi gọi Tống Thiên Dưỡng tới đây.
Tống Gia Tuấn đã quỳ ở đây, xem ra chủ mưu chuyện này không phải là Tống Gia Tuấn, vậy thì tìm Tống Thiên Dưỡng đến đây, hắn muốn xem Tống Thiên Dưỡng mời hắn tới đây là muốn làm gì.
- Hửm?
Bao gồm cả Tống Gia Tuấn trong đó, mọi người nhíu mày, liếc mắt đánh giá Mạc Phàlá m.
Mạc Phàm gây ra họa lớn như vậy, vậy mà không trốn đi, còn đồng ý để bọn họ gọi người, rốt cuộc tiểu tử này là ai, lá gan cũng quá lớn rồi?
- Cậu chắc chắn chứ?
Tống Gia Tuấn hơi nhếch miệng, hỏi lại.
- Nếu các người muốn quỳ, cũng có thể quỳ ở đây, em gái anh còn đang nói chuyện với Tô Hiểu, hẳn là phải mất một lúc nữa.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Lập tức đi gọi cha tôi, nói nơi này đã xảy ra chuyện.
Tống Gia Tuấn ra lệnh với vệ sĩ anh ta mang tới.
- Dạ, thiếu gia!
Một vệ sĩ trong đó liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, vội vàng xoay người đi về phía phòng khách.
… Tr
ong phòng khách trang trí vô cùng xa hoa, dưới đèn thủy tinh vô cùng rực rỡ.
ố ố ầ ổTống Thiên Dưỡng, Cảng đốc Cát Văn Hiên trước đây, Viên Cự Môn cầm một cái ly chân dài, vây quanh một người khoảng hơn 30 tuổi nói say sưa.
Người đàn ông này để tóc húi cua, mặc trên người tây trang không đẹp quý giá lắm.
Nhưng gương mặt như đao chém
gọt, hai mắt như ngọn đuốc, cùng với thân thể sắc bén,khiến người ta có cảm giác như kiếm thần tuyệt thế phong mang tất lộ đứng đó, làm người ta không thể lơ là.
- Hoa tham mưu, tôi kính cậu một ly trước, cảm tạ Long tướng quân nể mặt, phái người tham dự yến tiệc của Tống gia chúng tôi.
Tống Thiên Dưỡng nâng ly rượu vang nói, trên khuôn mặt đỏ ửng đều là đắc ý.
Đừng nhìn người đàn ông này trẻ tuổi, anh ta là tham mưu trưởng Hoa Diệp của hạm đội Kiêu Long tiếng tăm lừng lẫy Hoa hạ, tâm phúc số một của Long Bác tướng quân, mới hơn 30 đã thành thiếu tướng.
Ở Hoa Hạ, có rất nhiều người biết Kiêu Long, không nổi tiếng như 10 đại bộ đội đặc chủng Hoa Hạ.
Là vì Kiêu Long giống 730 của Nhật quốc, là tổ chức thần bí nhất Hoa Hạ, cũng có chiến lực mạnh nhất.
Kiêu Long không chỉ có trang bị vũ khí tối tân nhất Hoa Hạ, mỗi chiến sĩ đều là cao thủ số một số hai, chuyên chấp hành nhiệm vụ cấp S trở lên.
Đương nhiên quyền lợi của Kiêu Long không phải những bộ đội khác đều so được.
Cho dù là bất kỳ một chiến sĩ nào ở trong đó, đều được rất nhiều thế gia nịnh nọt.
Bởi vì mấy nay Kiêu Long dừng ở hải vực gần Hồng Kông, cho nên ông ta phái người gửi thiệp mời tới.
Ông ta cũng không mong đợi Long Bác Long tướng quân sẽ tới, dù sao Long Bác là tướng quân nổi tiếng ở Hoa Hạ, cho dù là ở thủ đô từng lời nói ra cũng như châu ngọc.
Ông ta không ngờ Long Bác lại phái tâm phúc của mình tới, chuyện này đã kinh ngạc vui mừng ngoài mong đợi rồi.
- Tống tiên sinh khách sáo rồi, với thực lực và danh vọng của Tống gia, nếu không phải tướng quân của chúng tôi có nhiệm vụ không thể đi được, ông ấy sẽ tự mình đến đây một chuyến.
Hoa Diệp nhấp một ngụm rượu vang, cười nhạt nói.
- Hoa tham mưu quá coi trọng Tống gia chúng tôi rồi, cậu có thể tới là vẻ vang cho Tống gia chúng tôi, Long tướng quân tới, Tống gia chúng tôi không chứa nổi.
Tống Thiên Dưỡng khiêm tốn nói, nhưng khi nói chuyện trong mắt tràn ngập vui sướng.
- Tống tiên sinh nói đùa rồi.
Hoa Diệp cười nói.
- Không nói chuyện này nữa, tôi lại kính cậu một ly.
Tống Thiên Dưỡng cầm ly rượu vang chạm nhẹ vào ly của Hoa Diệp.
- Cạn ly!
Cát Văn Hiên và Viên Cự Môn cũng cười nói.
Mấy người vừa để ly rượu lên môi, còn chưa nhấp một ngụm, một vệ sĩ trên mặt tràn đầy vẻ bối rối, vội vàng chạy tới chỗ Tống Thiên Dưỡng.
Tống Thiên Dưỡng nhíu mày, lộ ra chút bất mãn, vẫn nhấp một ngụm rượu.
- Có chuyện gì mà kích động như vậy?
Vệ sĩ kia nhìn thoáng qua Hoa Diệp, không lập tức mở miệng.
- Tống tiên sinh, nếu ông có việc thì cứ bận việc đi, để tôi tự nhiên là được rồi.
Hoa Diệp cười chuyên nghiệp, muốn rời đi.
- Không sao, Hoa tham mưu, tất nhiên cũng không có chuyện gì lớn.
Tống Thiên Dưỡng cười nói, sau đó dời mắt nhìn vệ sĩ kia, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, giống như thay đổi thành một người khác.
- Nói đi, có chuyện gì?
- Có một tên tiểu tử ở hậu viện, không biết vì sao lại giết thiếu gia Trần gia, Chu gia, Yến gia và mấy gia tộc khác, bây giờ Trần tiên sinh, Chu lão gia tử còn quỳ trên đất, thiếu gia ra mặt giải quyết chuyện này, hiện giờ cũng quỳ trên đất.
Vệ sĩ kia nhận được cho phép, mở miệng nói.
- Cái gì?
Cát Văn Hiên nhíu mày, sắc mặt thay đổi hỏi.