- Hửm?
Tống Thiên Dưỡng nhướn mày, trên mặt xuất hiện chút dị sắc, lại liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
- Hoa tham mưu, theo tôi được biết, cậu ta là đại diện của Mạc gia.
- Ông biết là được rồi.
Hoa Diệp hơi nhếch miệng, không nói nhiều nữa, đi về phía Mạc Phàm.
Tống Thiên Dưỡng thấy Hoa Diệp ra tay, hơi thở hắt ra, trong đáy mắt hiện lên vui mừng.
Ông ta còn tưởng Mạc Phàm có thân phận khác, xem ra chỉ là sợ bóng sợ gió một lát.
Có Hoa Diệp ra tay, chuyện này thành công 90% rồi.
Trong mắt những người khác cũng chớp lóe tinh quang, nhìn về phía Hoa Diệp.
- Tiểu tử, cậu là người Mạc gia phái tới Viên gia tôi, tôi nhắc nhở cậu một câu, vị này chính là tham mưu của hạm đội Kiêu Long, tốt nhất là cậu đừng phản kháng, ngoan ngoãn chịu trói đi.
Viên Cự Môn cười nói.
- Tham mưu Kiêu Long?
Không ít người nghe thấy cái tên này, trước mắt hơi sáng lên, vui mừng lại tăng thêm.
Tham mưu Kiêu Long, nếu Mạc Phàm dám bắt anh ta quỳ xuống, vậy thật sự gây họa lớn rồi.
Đó là Kiêu Long đấy!
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Hoa Diệp một cái, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Lúc trước hắn thân là Thanh Long Long Tổ, trái lại biết một ít về Kiêu Long.
Kiêu Long là một bộ đội do Long Tổ giúp huấn luyện, Long Nhược Tuyết là một trong những huấn luyện viên của Kiêu Long.
Tuy người của Kiêu Long không mạnh như thành viên của Long Tổ, nhưng không kém bao nhiêu.
Phối hợp với vũ khí tiên tiến, thực lực không hề kém người của Long Tổ, số lượng thì trên Long Tổ nhiều.
Bởi vì Kiêu Long cường đại và đặc biệt, bình thường bọn họ không chấp hành nhiệm vụ thông thường.
Chỉ là không ngờ người của Kiêu Long cũng ở đây.
- Anh là người của Kiêu Long?
Mạc Phàm hỏi.
Đám Tống Thiên Dưỡng thấy Mạc Phàm hơi e sợ, khóe miệng đều nhếch lên.
- Cậu ta không chỉ là người của Kiêu Long, còn là người có chức vị cao chỉ dưới Long Bác.
Viên Cự Môn cười nói.
Ông ta vừa mới nói xong, Hoa Diệp đã đến trước người Mạc Phàm, anh ta không chỉ không ra tay, trái lại hai tay ôm quyền, thân thể hơi cúi xuống, cúi người thi lễ với Mạc Phàm, giọng nói có lực vang lên.
- Tham mưu Kiêu Long bái kiến Mạc tiên sinh.
Giọng nói này vừa vang lên, xung quanh lặng ngắt như tờ.
- Cái gì, Mạc tiên sinh, cậu ta là Mạc tiên sinh sao?
Mắt đám Trần Chí Hoa quỳ trên đất mở to, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Bọn họ hiểu rõ mấy chữ Mạc tiên sinh này, Mạc tiên sinh có thể khiến Hoa Diệp cúi người hành lễ chỉ có một, là Mạc Phàm danh chấn Hoa Hạ.
Nhưng tiểu tử kiêu ngạo ngang ngược này, lại là Mạc Phàm sao?
Nếu thật sự là Mạc Phàm, quả thật bọn họ không có tư cách nói chuyện với Mạc Phàm.
Dù sao Mạc Phàm là Thần Cảnh Hoa Hạ, thần của Hoa Hạ.
Trong chớp mắt tươi cười trên mặt Tống Thiên Dưỡng cứng ngắc, cuối cùng không cười nổi, giống như đang vui mừng, lại bị người ta tát mấy cái, trong mắt đều là khó mà tin.
- Cậu ta là Mạc Phàm, cậu ta là Mạc Phàm, chuyện này…
Ông ta cũng từng hoài nghi tiểu tử này là Mạc Phàm, nhưng hơi suy nghĩ một chút thì ông ta phủ định suy đoán này.
Với thân phận của Mạc Phàm, sao có thể tự mình tới Viên gia cầu hôn?
Cho nên lúc này ông ta mới bảo Tống Gia Tuấn thiết kế bẫy, bắt lấy tiểu tử này.
Không ngờ người ông ta dụ vào bẫy không phải là đại diện của Mạc gia, mà là Mạc Phàm.
Cạm bẫy này rất tốt, gặp sói bắt sói, gặp hổ săn hổ, nhưng bẫy săn hổ để bắt rồng, không chỉ không được trái lại còn chọc tức rồng.
- Lần này không ổn rồi!
Mặt Tống Thiên Dưỡng không còn chút máu, nghĩ thầm.
Bên cạnh Tống Thiên Dưỡng, Viên Cự Môn lùi về sau hai bước, trên mặt đều là hoảng sợ.
- Hoa tham mưu, cậu ta là Mạc Phàm sao, chuyện này không có khả năng đâu?
Trên đường tới, quả thật tiểu tử này tự mình nói với ông ta, cậu ta là Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm có thể đích thân tới sao?
Hoa Diệp cười, không để ý đến Viên Cự Môn, vẫn duy trì tư thế cũ.
Mạc Phàm đại chiến ở Chúng Thần Sơn, anh ta nhìn hết toàn bộ quá trình, chiến đấu kinh thiên động địa đến bây giờ vẫn rung động trong lòng anh ta, sao anh ta có thể nhận sai.
Đám người này ngay cả Mạc Phàm cũng không
biết, cũng dám gây sự với Mạc gia, đúng là không biết sống chết.
- Anh biết tôi sao?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn nhớ rõ hắn chưa từng gặp người tên Hoa Diệp, kiếp trước kiếp này đều không.
- Mạc tiên sinh, khi cậu đại chiến ở Chúng Thần Sơn, Kiêu Long chúng tôi thủ hộ cách đó không xa, tuy không giúp được gì cho Mạc tiên sinh, nhưng Hoa Diệp thấy được phong thái của Mạc tiên sinh thông qua hệ thống vệ tinh trên quân hạm.
Hoa Diệp giải thích.
Một câu này vang lên, giống như một trái bom nổ tung trong lòng người khác.
Hoa Diệp đã nói đến mức này, không còn gì để hoài nghi nữa, tiểu tử này là Mạc Phàm, Mạc tiên sinh trong truyền thuyết.Trong chớp mắt, tâm tình mọi người chìm vào đáy cốc.
Nhất là cha con Tống Thiên Dưỡng, Viên Cự Môn và Viên Thiên Tâm đứng cách đó không xa, bọn họ không theo kịp chân tướng, khiến bọn họ giống như bị sét đánh, sắc mặt vô cùng khó coi.
Mạc Phàm đích thân đến, bọn họ lại gây khó dễ cho Mạc gia liên tục, còn khiến Mạc Phàm rơi vào bẫy, chuyện này không khác gì muốn chết?
- Mạc tiên sinh, người của Kiêu Long chúng tôi ở Hồng Kông không xa, có cần chúng tôi bắt hết bọn họ lại không?
Hoa Diệp liếc mắt nhìn đám Tống Thiên Dưỡng một cái.
Quả thật Tống gia, Viên gia là những gia tộc có thế lực không nhỏ ở Hồng Kông, nhưng những thế lực này không thể so được với cao thủ Thần Cảnh Hoa Hạ như Mạc Phàm, vốn dĩ không cùng cấp bậc.
Có Mạc Phàm Thần Cảnh ở đây, rất nhiều cao thủ muốn vào Hoa Hạ phải xem Mạc Phàm có ở đây hay không, xem ý của Mạc Phàm.
Mà đám Tống Thiên Dưỡng bị diệt trừ, sẽ nhanh chóng có đám khác thế vào.
Đám người này mạo phạm Thần Cảnh, nhất định phải trả giá lớn.
- Không cần.
Mạc Phàm lắc đầu, dời mắt nhìn Tống Thiên Dưỡng.
- Tống Thiên Dưỡng, ông mời tôi tới Tống gia ông, lại để những người này giả chết, múc đích là để tôi đích thân tới Hồng Kông, bây giờ tôi đến rồi, ông muốn tìm tôi làm gì?
Mạc Phàm hỏi.
Tống Thiên Dưỡng này sắp xếp ván cờ như vậy, mục đích không phải báo thù bị Mạc gia đè ép sính lễ ở Viên gia, thì là muốn dẫn hắn tới.
Xem ra khả năng sau cao hơn chút.
Bởi vì khả năng trước quá nguy hiểm, cũng không sáng suốt, hơn nữa Tống Gia Tuấn cũng không cần báo thù thông qua giả chết.
- Giả chết?
Trần Chí Hoa và Chu Thiếu Hoa nhíu mày, trong mắt hiện lên nghi ngờ.
Hoa Diệp nhìn thoáng qua mấy người trên đất, lông mày hơi nhướn lên, lập tức thoải mái.
- Di Hồn Quỷ Chú, Tống tiên sinh, tôi nhớ rõ Quỷ Lão Tam Quỷ Đạo ở Tống gia ông, Quỷ Lão Tam, cậu dám động tay động chân trước mặt Mạc tiên sinh, còn không ra, cần Hoa Diệp tôi mời cậu ra không?
Hoa Diệp nhìn bốn phía cao giọng nói.
Kiêu Long có mạng lưới thông tin rất mạnh, chuyện Quỷ Lão Tam ở Tống gia, không là bí mật gì với Kiêu Long bọn họ.
Anh ta vừa nói xong, một bóng đen chớp lóe, người đàn ông mặc hắc y đi cùng Tống Gia Tuấn sắc mặt xanh mét quỳ gối trước người Mạc Phàm, thân thể không ngừng run rẩy.
- Quỷ Lão Tam Quỷ Đạo bái kiến Mạc tiên sinh.
Quỷ Lão Tam vừa xuất hiện, sắc mặt cha con Tống Thiên Dưỡng càng trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng bọn họ, giống như vừa mới bị bệnh nặng.