Triệu Nguyệt nhìn thấy đám người vào, đôi mắt quyến rũ sáng lên.
- Chu đại sư, người này biết yêu thuật, nhanh bắt cậu ta.
Chu đại sư là đại sư nổi tiếng ở Nam Sơn, danh tiếng không thấp hơn Phổ Hoằng đại sư.
Lúc lão gia tử Tưởng gia còn sống, Chu đại sư tương đối thân thiết với Tưởng gia.
Một tháng trước, bà ta dùng linh chi trăm năm nhờ Chu Trường Hoằng xem vận mệnh giúp.
Chu Trường Hoằng nói bà ta có võ chiếu mệnh, võ chiếu là Võ Tắc Thiên, có Võ Tắc Thiên mệnh là nói bà ta sẽ trở thành nữ vương giống Võ Tắc Thiên, vì thế bà ta hưng phấn đã lâu, tất nhiên nhận ra Chu đại sư.
Chu Trường Hoằng nhướn mày, chỉ Mạc Phàm hỏi:
- Triệu phu nhân, bà chỉ cậu ấy sao?
- Đúng vậy, Chu đại sư nhanh thu cậu ta. Triệu Nguyệt vội vàng nói.
- Tiểu Nguyệt, đừng có gấp, em không thấy Khổng tiên sinh, Lý tiên sinh và cả Khổng đại tiểu thư đều ở đây sao?
Tưởng Vân Phong cười đắc ý nói.
Lúc nói chuyện không quên liếc mắt nhìn người một nhà Mạc Phàm một cái, giống như nhìn người chết.
Lúc này Triệu Nguyệt mới để ý tới, Lý Thịnh em trai Lý Hưng Lý gia một gia tộc về khoáng sản ở Nam Sơn, Khổng Chương gia chủ Khổng gia, còn cả đại tiểu thư Khổng gia cũng ở đây.
Ngoại trừ vài người này, còn có mấy người theo sau, Tiền Bảo Lâm Tiền gia trùm bất động sản, Trương Nhất Minh Trương gia y liệu thế gia và một đám người.
Những người này đều do bọn họ mời tới, một số người không tự đến, chỉ phái người mang quà đến chúc mừng.
Sao lúc này lại đến?
- Khổng tiên sinh, Lý tiên sinh, Khổng tiểu thư... Các vị đây là?
Lão phu nhân chào hỏi từng người, tò mò hỏi.
Khổng Chương là một người đàn ông đeo mắt kính, mặc trang phục nhà Đường, dáng người gầy yếu, cầm một cây quạt trong tay, giống như một nhà nghệ thuật.
Ông ta tiến lên một bước, ôm quyền hơi cúi người với lão phu nhân.
- Hôm nay tôi tới, thứ nhất là tới chúc thọ lão phu nhân, chúc lão phu nhân sống lâu trăm tuổi.
Sắc mặt lão phu nhân hơi dịu đi, thi lễ với Khổng Chương, có người ngoài ở đây, Triệu Nguyệt sẽ không làm càn quá mức. Cảm ơn Khổng tiên sinh, Khổng tiên sinh khách sáo rồi.
Khổng Chương cười nhẹ, tinh quang lóe lên nhìn Mạc Phàm.
- Thứ hai sao, vài ngày trước Khổng Tuyên con gái tôi và mấy người bạn bị cậu trói giữa đường cái ở thành phố Đông Hải, hẳn là cậu làm đi?
Khổng Chương hỏi.
Khổng Chương vừa nói, không ít người khiếp sợ.
Thanh danh của Khổng gia ở thành phố Nam Sơn không thể sánh bằng Lý gia, nếu Lý gia muốn động vào Khổng gia chắc chắn người Lý gia bị lừa đá rồi. Khổng gia khủng bố như vậy, vậy mà Mạc Phàm buộc Khổng Tuyên giữa đường, đúng là lá gan không nhỏ.
Ngay cả Triệu Nguyệt và người Tưởng gia cũng không ngờ, vậy mà Mạc Phàm dám làm chuyện này. Chỉ trong phút chốc, trong mắt đám Triệu Nguyệt và Tưởng Vân Sinh hiện lên đắc ý.
Đắc tội Tưởng gia bọn họ cùng lắm thì chỉ bị đánh một trận, nói xin lỗi, giao xưởng dược và vòng tay ra là được, dù sao vẫn là người một nhà.
Đắc tội Khổng gia, ai có thể cứu bọn họ, ai sẽ cứu bọn họ?
Từ lúc bọn họ tiến vào, cha mẹ Mạc Phàm và Tiểu Vũ nhìn thấy Khổng Tuyên, sắc mặt liền trầm xuống.
Suốt đường đi bọn họ không thấy Khổng gia gây phiền phức, không ngờ lúc này vẫn bị Khổng gia tìm đến. Mặt Mạc Phàm không thay đổi, liếc mắt nhìn đám người đầy khinh thường.
Nên tới sẽ tới, lúc này tới hắn cũng nghĩ đến rồi, dù sao điều tra tư liệu về hắn không khó với Khổng gia.
- Khổng tiên sinh, có phải cậu lầm rồi không?
Trên mặt lão phu nhân lộ ra bối rối, vội vàng hỏi.
- Tuyên nhi, là cậu ta sao?
Khổng Chương hỏi Khổng Tuyên ở bên cạnh. Khổng Tuyên trang điểm nhạt hơn ngày đó nhiều, cũng mặc trang phục thời Đường rộng thùng thình, quần áo đơn giản nhưng không che khuất dáng người nóng bỏng và dung nhan tuyệt mỹ của cô ta.
Không chỉ không giảm đi nửa phần tư sắc, trái lại tăng thêm vài phần thanh lệ nho nhã.
Khổng Tuyên nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Phàm, trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng lạnh, hàm răng khẽ cắn môi son Chính là cậu ta.
Được rồi, Lý tiên sinh, đến lượt ông, ông nói một chút đi.
Khổng Chương nhường chỗ, làm tư thế mời với Lý Thịnh.
Lý Thịnh mặc tây trang, rất giống Lý Hưng bị Mạc Phàm giết chết lúc trước,
nếu không nhìn kỹ còn tưởng là Lý Hưng sống lại.
Ông ta cũng chúc thọ lão phu nhân xong, nhìn về phía Mạc Phàm.
- Lý Hưng đại ca của tôi đến thành phố Đông Hải, vài ngày trước thi thể được người ta đưa về, cũng là cậu ta gây ra, đúng không, Chu đại sư, là ông theo đại ca tôi đến Đông Hải.
Lý Thịnh không nóng không lạnh hỏi.
Chu Trường Hoằng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, gật đầu.
- Đúng!
Sắc mặt cha mẹ Mạc Phàm và lão phu nhân thay đổi, trên mặt đều là lo lắng. Nhất là lão phu nhân, bà biết về Lý Hưng nhiều nhất.
Lý Hưng là phú hào số một thành phố Nam Sơn, nắm giữ phần lớn tài nguyên khoáng sản ở Nam Sơn. Không chỉ như vậy, ông ta còn thế lực nước ngoài làm hậu thuẫn, thế lực vô nhị.
Nếu Khổng gia đại biểu cho gia tộc cổ xưa, Lý gia đại biểu cho gia tộc đời mới.
Nhất tân nhất cựu, Lý gia sẽ không động vào Khổng gia, Khổng gia cũng sẽ không động vào Lý gia. Lý Hưng lại bị Mạc Phàm giết? Triệu Nguyệt, Tưởng Vân Phong, Tưởng Vân Thiên và một đám người khiếp sợ. Tin tức Lý Hưng đã chết có không ít người biết, nghe nói là chết ở Đông Hải.
Còn nguyên nhân, Lý gia vẫn giữ kín không nói.
Không ai ngờ tới lại bị một đứa bé 16, tuổi như Mạc Phàm giết chết, xem ra
vừa rồi bọn họ coi thường Mạc Phàm quá rồi.
Chỉ là ngay sau đó, bọn họ đều cười vui vẻ.
Không biết sống chết, ỷ vào có chút sức lực liền giết Lý Hưng, còn trói Khổng Tuyên ở giữa đường, cho rằng Khổng gia và Lý gia là đất nặn, có thể vo tròn bóp méo sao?
Chọc hai nhà này, Mạc Phàm chết chắc rồi, ít nhất cả thành phố Nam Sơn không
ai cứu được cậu ta, căn bản không cần bọn họ ra tay. Tiểu Phàm, chuyện này là sao vậy? Lão mẹ Mạc Phàm lo lắng hỏi. Cho dù Mạc Phàm lợi hại, cũng không có khả năng cùng là địch với Khổng gia, Lý gia, còn cả Tưởng gia nữa.
- Quả thật Lý Hưng do con giết, nhưng mà không sao đâu.
Chu tiên sinh là sao vậy? Lão mẹ Mạc Phàm liếc mắt nhìn Chu Trường Hoằng một cái nói. Lúc Chu Trường Hoằng tới còn ngồi trên
xe bọn họ, sao lúc này lại đứng bên phía Lý gia?
Không phải ông ta là người hầu của sư phụ Mạc Phàm, sư phụ Mạc Phàm phái
tới ở bên Mạc Phàm sao?
Ông ta sao?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Chu Trường Hoằng một cái:
- Không sao, chúng ta tới thế nào, sẽ trở về thế ấy.
Hắn cũng không rõ Chu Trường Hoằng muốn làm gì, chỉ là cũng không cần hiểu rõ.
Cơ hội chỉ có một lần, nếu không nắm lấy, thì đi chết đi.
Lo lắng trên mặt mẹ Mạc Phàm không giảm chút nào, nhưng không có hỏi lại. Con trai của bà nói gì bà cũng tin.
- Còn có ai muốn nói nữa không?
Mạc Phàm lạnh nhạt liếc nhìn đám người, lạnh lùng hỏi. Triệu Nguyệt và đám anh em Tưởng gia cười khinh thường, gây ra nhiều chuyện như thế, còn chưa đủ à, còn ai khác sao?
Lý Thịnh nói xong, cũng lùi ra.
Một lão giả tóc hoa râm không cao lắm, dáng người gầy gò đi tới.
- Lão phu Tiền Bảo Lâm, trên đường cậu tới thành phố Nam Sơn đã đập trạm xăng dầu của tôi, khiến 30 thuộc hạ của tôi bị thương, còn bảo lão phu bồi thường 5000 vạn, chuyện này cũng là thật sao?
Đôi mắt sáng ngời có thần của Tiền Bảo Lâm nhìn chằm chằm Mạc Phàm hỏi.
- Tôi có thể làm chứng chuyện này, chính là bọn họ.
Tưởng Vân Sinh cười âm hiểm nói, trên mặt đều là đắc ý.
- Xem lần này các người làm sao giờ?
Một đám người lại khiếp sợ.