Người đàn ông vừa nói xong, liền đến chỗ cách hơn mười thước.
- Chạy sao?
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sánglạnh.
Nếu đã đến Đông Hải, còn muốn đi, nghĩ hay quá nhỉ.
- Tôi đã nói rồi, hôm nay anh không đi được.
- Trấn Hải!
Hắn vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, một chưởng không do dự cách không đánh ra.
“Rầm!” Người đàn ông vừa mới nhảy lên, giống như trái bom nổ mạnh trong không trung.
Thân hình người đàn ông run lên, một ngụm máu tươi phun từ trong miệng anh ta ra, giống như chim ưng bị trúng đạn, rơi xuống đất.
Mạc Phàm gọi cha mẹ và Tiểu Vũ, xác nhận xung quanh không còn người của Vu Thần Giáo nào nữa, hắn đi về phía người đàn ông rơi xuống.
Cách đó không xa, trong một vườn hoa.
Người đàn ông nghiến chặt răng, vừa mới đứng dậy, đau nhức lập tức truyền từ ngực đến, một ngụm máu phun ra, lại quỳ trên mặt đất.
Anh ta đứng dậy, một trường kiếm toàn thân như bạch ngọc, kiếm quang phiến bạch quang rét lạnh để trước người anh ta.
- Anh cho rằng anh chạy trốn được sao?
Ánh mắt Mạc Phàm như lợi kiếm hàn băng, nhìn người đàn ông kia hỏi.
Một tay người đàn ông ôm ngực, nhíu mày, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ.
- Chạy không thoát thì sao, cậu cho rằng giết tôi, Mạc gia các cậu sẽ an toàn à, nói cho cậu biết, một ngày cậu không tới Vu Thần Giáo tôi thỉnh tội, Mạc gia cậu đừng mong sống yên ổn?
- Vậy tôi cũng nói cho anh biết, Vu Thần Giáo các anh chọc vào người không nên chọc rồi.
Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Người đàn ông trừng mắt nhìn, cho rằng mình nghe lầm.
Trăm ngàn năm qua, từ đế vương, tông sư tông phái, đến bần dân, nô lệ, Vu Thần Giáo bọn họ chưa từng giết người nào?
Có không biết bao nhiêu danh môn chính phái muốn diệt Vu Thần Giáo bọn họ, ngay cả các thế hệ người cầm quyền cũng tập hợp quân đội nhiều lần, muốn phá hang ổ của Vu Thần Giáo bọn họ.
Nhưng cho dù là danh môn chính phái, hay người cầm quyền, ngay cả thánh địa của Vu Thần Giáo bọn họ cũng không tìm được, người tìm được đến đều chết hết.
Mạc Phàm một người mới thành danh ở nơi nhỏ bé chật hẹp như Đông Hải, vậy mà tự xưng là người Vu Thần Giáo không thể trêu chọc vào.
Thực cho rằng dọa rắn của anh ta chạy mất, lại giải được độc rắn của anh ta thì giỏi lắm sao?
Bên trong Vu Thần Giáo bọn họ, một tên tiểu tử có thể tưởng tượng được sao?
- Hoa Hạ này, có người Vu Thần Giáo tôi không thể trêu vào sao?
- Có, nhưng mà anh không có cơ hội thấy được.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Kiếp trước, 12 vu tổ của vu tộc đều coi hắn như khách quý, một Vu Thần Giáo trên Địa Cầu mà hắn không thể trêu vào sao?
- Cậu tìm được thánh địa của Vu Thần Giáo tôi trước rồi nói sau, không tìm được thánh địa của Vu Thần Giáo tôi, cho dù cậu lợi hại đến mấy, có năng lực làm gì Vu Thần Giáo tôi?
Người đàn ông khinh thường nói.
- Anh nghĩ rằng tôi tóm được anh, khoảng cách biết Vu Thần Giáo còn xa sao?
Mạc Phàm cười mỉa nói.
Lần này hắn về Đông Hải, vốn tưởng rằng biết được vị trí của Vu Thần Giáo ở chỗ Tần lão gia tử và Lạc Phi, không ngờ hai người họ cũng không biết.
Nếu Vu Thần Giáo phái sát thủ tới, khoảng cách biết vị trí của Vu Thần Giáo còn xa lắm sao?
- Cậu nghĩ rằng tôi sẽ nói cho cậu biết vị trí của Vu Thần Giáo sao, cho dù tôi chết, cũng sẽ không nói vị trí của thánh địa Vu Thần Giáo tôi, cậu đừng nằm mơ nữa, tôi ở phía dưới đợi cả nhà cậu.
Trong mắt người đàn ông hiện lên điên cuồng, ngón tay khẽ cử động, chỗ mi tâm, một ấn ký hình đầu lâu màu trắng lập tức sáng lên.
Đầu lâu này lập tức biến từ màu trắng sang màu đỏ, sau đó là màu tím.
Chỉ cần anh ta bảo vệ bí mật của thánh địa Vu Thần Giáo, Mạc gia chôn cùng anh ta chỉ là vấn đề thời gian.
Mạc Phàm nhìn ấn ký trên trán người đàn ông, nhíu mày.
- Nói chữ “chết” trước mặt y tiên bất tử tôi, anh cảm thấy dễ như vậy sao?
Ý niệm hắn khẽ động, một ấn ký màu vàng sáng lên trong lòng bàn tay hắn, một chưởng vỗ về phía đầu người đàn ông kia.
Vẻ mặt người đàn ông khiếp sợ, ấn ký đầu lâu trên trán lập tức biến từ màu tím về màu đỏ, lại biến thành màu trắng, cuối cùng biến mất không thấy, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của người đàn ông không còn.
Đắc ý trên mặt người đàn ông biến mất trong chớp mắt.
Mạc Phàm không chỉ phế tu vi của anh ta, còn xóa Diệt Hồn Ấn dùng để tự sát trên người anh ta đi.
Ấn ký này là vu chủ tự tay thêm vào cho bọn họ, vì bảo vệ bí mật của Vu Thần Giáo, nghe nói ngay cả vu chủ bọn họ cũng không biết phương pháp giải trừ.
- Chuyện này…
- Cậu, sao
cậu có thể giải được Diệt Hồn Ấn?
Người đàn ông trầm giọng nói, một chút sợ hãi xuất hiện trong đáy mắt.
Tiểu tử khiến anh ta muốn sống không được, còn có thể khiến anh ta không chết được, không còn chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này.
- Diệt Hồn Ấn, ha ha!
Mạc Phàm cười khinh thường.
Diệt Hồn Ấn này là một ấn ký thường dùng nhất của sát thủ ở Tu Chân giới, một khi ám sát thất bại, sẽ kích hoạt Diệt Hồn Ấn này, đơn giản, nhanh chóng, có tác dụng.
Chỉ cần đầu lâu màu trắng biến thành màu đen, người sẽ chết, cho dù Sưu Hồn cũng vô dụng.
Nhưng loại ấn ký này, có thể làm khó được hắn sao?
- Cho dù cậu giải Diệt Hồn Ấn thì thế nào, chuyện về Vu Thần Sơn, tôi sẽ không nói cho cậu một chữ.
Người đàn ông thấy Mạc Phàm không nói, ra vẻ trấn định nói.
- Không cần anh nói cho tôi biết, tôi tự mình biết được.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn giơ tay nắm lấy đầu người đàn ông, hai ngón tay dựng thẳng trước người, miệng niệm thần chú.
- Sưu Hồn!
Trên tay hắn chớp lóe lam quang, trong mắt cũng hiện lên hào quang màu lam quỷ dị, bắn vào trong mắt người đàn ông.
Người đàn ông này khiếp sợ, vẻ mặt lập tức ngây ra như phỗng.
Một đám hình ảnh như cưỡi ngựa xem hoa xuất hiện trong mắt Mạc Phàm.
Trong những hình ảnh này, không chỉ có thời gian bắt đầu Tế Tự, địa chỉ rõ ràng của thánh địa Vu Thần Giáo, ngay cả thông tin tướng mạo của sát thủ vu chủ phái ra, cũng đều nằm ở trong.
Một lát sau, tất cả tin tức tới tay, Mạc Phàm cười lạnh lùng, thu lại lam quang trong mắt.
“A!” Người đàn ông thở hổn hển, như người sắp chết đuối cuối cùng cũng nổi trên mặt nước.
- Cậu đã làm gì tôi?
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, không trả lời.
Người đáng chết không cần thiết phải biết nhiều như thế.
- Không phải anh vừa nói muốn chết à, anh rất thích chơi với rắn đúng không? Bây giờ anh có thể chết với rắn của anh rồi.
Nếu dám ra tay với người nhà của hắn, vậy thì chết đi.
- Đi!
Ý niệm của Mạc Phàm khẽ động, quát khẽ một tiếng.
Ba con rắn nhỏ màu đỏ đen chui từ trong túi bên hông người đàn ông ra, cắn vài cái lên người người đàn ông kia.
Mắt người đàn ông mở to, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh ta vội vàng rút đao bên hông ra chém loạn, mấy đao của anh ta chém đám rắn cắn anh ta không rời thành vài đoạn.
Giết hết rắn độc, anh ta vội vàng cắt miệng vết thương, máu tươi phun ra.
Anh ta từng dùng Huyền Minh Xà cắn rất nhiều người, nếu cắt muộn, thân thể sẽ biến thành máu loãng, quá trình vô cùng thống khổ.
Anh ta từng dùng những con rắn độc này, cố ý hành hạ một số người mạo phạm Vu Thần Giáo bọn họ, nhìn bọn họ hóa thành máu loãng từng chút từng chút một.
Một đao của anh ta mới cắt xuống, liền thấy độc tố như vạch đen lan tràn sang những nơi khác, sắc mặt anh ta xám như tro tàn.
- Tiểu tử, cậu đợi đó, cậu dám giết tôi, Vu Thần Giáo chúng tôi nhất định sẽ khiến cả nhà cậu chết không được tử tế.Người đàn ông như dã thú quát ầm lên, giọng nói như lệ quỷ Cửu U nguyền rủa.
Anh ta nói xong giơ đao đâm về phía tim mình.
Anh ta tình nguyện tự sát, cũng không muốn biến thành máu loãng từng chút từng chút một.
- Vu Thần Giáo không làm được gì đâu, tôi sẽ khiến Vu Thần Giáo biến mất vĩnh viễn, còn anh, sẽ không được như ý nguyện.
Mắt Mạc Phàm nheo lại, hàn quang lóe lên.
Hắn nói xong khẽ búng tay, đạn khí bắn vào tay người đàn ông, cổ tay người đàn ông lập tức nhũn như mỳ sợi.
“Keng!” Đao trong tay anh ta rơi xuống đất, anh ta muốn tự sát đều khó có khả năng, thân thể chậm rãi biến thành máu loãng.
- Tiểu tử, cậu đợi, a…
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết vang lên, mãi mới yên tĩnh lại.