- Lão đại, có phải phía dưới là một vùng hồ sâu hay không?
Sau khi Mạc Phàm và Tần Kiệt biến mất, Liệt Hỏa đứng ở cửa khoang cabin, nhìn biển mây sâu không thấy đáy phía dưới, ngơ ngẩn mở miệng hỏi.
Độ cao trung bình của Vân Châu cỡ 5000 mét so với mặt nước biển, cho dù máy bay vận tải của bọn họ bay thấp một chút, cách mặt đất cũng phải mấy trăm mét.
Nhảy từ độ cao mấy trăm mét xuống, ngay cả dù để nhảy cũng không dùng, trừ phi là cái hồ sâu, nếu không cho dù là một khối thiết ghồ ghề cũng sẽ bị rơi thành mảnh nhỏ, càng không nói đến con người.
- Cậu muốn thử xem không?
Liên Thành tức giận nói.
Liệt Hỏa liếc mắt nhìn biển mây mênh mông bên ngoài cabin, nuốt nước bọt, quyết đoán lắc đầu.
- Lão đại, hai người bọn họ nhảy xuống như vậy có chết hay không?
- Tiên Thiên Tông Sư đâu đơn giản như cậu nghĩ?
Liên Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn Liệt Hỏa một cái, nói.
Nghe nói Tiên Thiên Tông Sư ngưng tụ nội khí đến trình độ nhất định, hoàn toàn có thể huyễn hóa nội khí thành hình, hóa thành dù có thể giống như nhảy dù, huyễn hóa thành cánh có thể giống như chim giương cánh bay lượn.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ, lão đại?
- Câm miệng của cậu lại, cẩn thận một chút, Vu Thần Sơn này không đơn giản như vậy.
Liên Thành nghiêm túc nói.
Bọn họ vừa đến Vân Châu không lâu, liền gặp hai con Thiết Bối Ưng, chỉ sợ không đơn giản như vậy, không biết còn gặp phải thứ gì nữa, vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.
- Thiết Bối Ưng đã bị Mạc đại sư giết, nơi này còn gì nữa đâu, không đến mức vị thần ma quỷ tới bắt chúng ta đi đấy chứ?
Liệt Hỏa than thở nói.
Liên Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn Liệt Hỏa một cái, Liệt Hỏa bĩu môi nhanh chóng quay về vị trí.
Liên Thành nhìn biển mây, trong mắt đều là lo lắng.
- Không biết Mạc đại sư có bình yên hay không…
Anh ta thở dài, đang chuẩn bị đóng cửa khoang, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, dự cảm không hay xuất hiện trong lòng anhta.
Anh ta còn chưa kịp nhắc nhở những người khác, “rầm” một tiếng, phi cơ chấn động dữ dội.
Tiếng cảnh báo truyền từ trong loa đến:
- Mọi người chú ý, phía trước xuất hiện đám mây không rõ rất to.
Những lời này vừa mới vang lên, vừa rồi bầu trời còn sáng, bỗng nhiên tối sầm lại.
Một mảng lớn mây đen che lấp mặt trời mang theo tiếng sấm đùng đùng xuất hiện từ bốn phương tám hướng, rất nhanh vây quanh phi cơ trong đó, trong cabin giơ tay không thấy được năm ngón.
Mây đen giống như mấy bàn tay khổng lồ vươn từ trong mây ra, như tràn đầy trời đất, lập tức vỗ về phía phi cơ.
Những bàn tay này còn chưa vỗ đến, âm thanh quỷ khóc sói gào khiến người ta sởn gai ốc truyền đến.
Phi cơ như con diều đứt dây, lập tức rơi xuống phía dưới.
Trên máy bay, mọi người tỉnh lại từ chuyện Mạc Phàm vừa nhảy trên trăm mét, trong chớp mắt sắc mặt tái nhợt.
- Lão đại, đây là?
- Sao lại thế này…
- Lão đại…
“Tút tút tút…”
Âm thanh kinh hoảng cùng tiếng cảnh báo trên phi cơ hỗn loạn đan xen vào nhau, theo phi cơ biến mất hoàn toàn vào trong mây đen, biến mất hoàn toàn.Mây đen nhanh chóng thu nhỏ lại, rơi xuống mặt đất, bầu trời vẫn sáng sủa như trước, chỉ thiếu phi cơ kia.
…
Lúc này, giữa hai vách núi đen.
Vách núi như một tòa đại sơn được người ta mở ra ở giữa, cao hai ba trăm mét, một con sông lớn chảy qua giữa, trên bờ sông có một chiếc thuyền con.
Trong nước sông trong suốt, một bóng người xuyên qua tầng mây, như thiên thạch từ trên trời giáng xuống, không ngừng phóng đại.
“Rầm!” một tiếng thật lớn.
Mặt đất quanh một cây số chấn động, như núi băng động đất.
Mặt đất ở bờ sông rơi rầm rầm xuống, nước sông bắn lên cao, cao hơn mặt đất rất nhiều.
Chấn động qua đi, cát đá như đạn bắ n ra xung quanh, cát bụi đầy trời.
Một cái hố to có đường kính mười thước xuất hiện ở bờ sông, mặt đất xung quanh vỡ ra như mạng nhện, nước sông chảy ngược vào.
Không đợi nước sông rót vào, trên người Mạc Phàm lóe sáng bạch quang, hít sâu một hơi, hắn đi từ trong ra.
Hắn nhìn lướt qua bầu trời, đường vân màu vàng trên người Tần Kiệt lóe đến mức tận cùng, rơi xuống theo.
Tay hắn tạo pháp ấn, đánh về phía Tần Kiệt.
“Rầm!” Mặt đất lại chấn động, Tần Kiệt bình yên rơi xuống mặt đất.
Tần Kiệt đứng ở trong hố sâu, trên mặt đều là kích động, nhìn trời, lại nhìn đất, cuối cùng ánh mắt nhìn Mạc Phàm.
- Sư phụ, con đây có phải siêu nhân không?
Tần Kiệt kinh ngạc vui mừng nói, khi nói chuyện người vẫn còn run run.
Anh ta bái Mạc Phàm làm vi sư, không ngờ có thể nhảy từ mấy trăm mét xuống, không tổn hại chút gì.
- Siêu nhân,
chỉ cần con dụng tâm tu luyện, con còn lợi hại hơn cả siêu nhân.
Mạc Phàm khẽ nhếch miệng.
Đây mới nhảy từ độ cao mấy trăm mét xuống mà thôi, đã kích động như vậy.
Đợi Tần Kiệt nhìn thấy phá toái hư không, hoành độ tinh hà, chắc là anh ta không nghĩ như vậy.
Hắn không đả kích Tần Kiệt nữa, lần đầu tiên khi hắn bị sư phụ ném phi kiếm tìm được đường sống trong chỗ chết, vẻ mặt cũng không khác như vậy là mấy.
- Đừng kích động, đi thôi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Tần Kiệt lên tiếng, đi từ trong hố ra, nhìn vách núi đen cao ngất hai bên ở xung quanh.
- Sư phụ, đây là thánh địa của Vu Thần Giáo sao?
- Còn chưa phải, nơi này chỉ là bên ngoài tường Vu Thần Giáo, bên trong mới là địa bàn của bọn họ.
Mạc Phàm nhìn vách núi thẳng tắp ở bên kia sông nói.
Dựa theo trí nhớ của tên sát thủ, ngọn núi phía sau hắn tên là Ma Ưng Lĩnh, chỗ cao nhất của Ma Ưng Lĩnh có một cây cầu, đó mới là cửa vào Vu Thần Giáo.
Muốn tiến vào thánh địa của Vu Thần Giáo, nhất định phải đi qua cây cầu Ma Ưng Lĩnh này mới được.
- Bây giờ chúng ta phải làm gì?
Tần Kiệt hỏi.
- Sư phụ muốn đi tìm hai thứ này, mấy ngày nay con ngưng tụ chân hỏa ra đi.
Mạc Phàm nghĩ một lát nói.
Trong trí nhớ của tên sát thủ kia, năm ngày sau sẽ có nhật thực, Tế Tự của Vu Thần Giáo sẽ diễn ra vào ngày hôm đó.
Trên Ma Ưng Lĩnh có một thôn xóm vu tộc, bên trong có một cái chợ để đệ tử của Vu Thần Giáo đổi đồ với người miền núi, trong đó có không ít thương nhân tới nơi này đãi vàng.
Thừa dịp lúc này, hắn có thể tìm hai loại Lôi Trì Thủy và Lôi Trạch Thạch còn lại.
Nếu tìm được, có thể giải trừ Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú trên người trước thì không gì tốt hơn, thứ này ảnh hưởng quá nhiều tới thực lực của hắn.
Còn Tần Kiệt, anh ta đã đến Trúc Cơ kỳ, Gia Cát gia đã đưa Hỏa Nguyên Thạch tới, nếu có thể ngưng tụ chân hỏa, có thể tăng lên một chút thực lực.
- Dạ, sư phụ!
Tần Kiệt cung kính nói.
- Chúng ta đến Ma Ưng Lĩnh trước, tìm một chỗ đặt chân.
Mạc Phàm nói xong đi về phía cửa núi ở trước.
Hắn vừa mới nói xong, tiếng kêu la và đuổi theo truyền từ cửa lên núi đến.
- Tiểu tiện nhân, đứng lại cho lão tử, để lão tử tóm được cô, nhất định sẽ khiến cô sảng khoái mấy ngày không xuống giường được.
Giọng nói này mới vang lên, ở một góc cửa vào núi, một cô gái mặc trang phục dị tộc, trên người còn đeo rất nhiều trang sức tinh xảo, xinh đẹp, cao gầy, một tay trắng nõn của cô gái vu tộc nâng váy, hoảng sợ đi xuống.
Cách không xa sau lưng cô, hai người đàn ông vu tộc mặc trang phục dị tộc màu đen, hai mắt đầy dâm quang, vẻ mặt hung ác đuổi theo không bỏ.
Người phụ nữ này vừa xuống bậc thang, liền muốn chạy về chiếc thuyền nhỏ ở bờ sông.
“A!” Bởi vì cô quá nóng vội, không ngờ trượt chân nên ngã xuống đất.
Không đợi cô đứng dậy, hai người đàn ông kia đã đuổi kịp tới, vây quanh người phụ nữ, trên mặt là nghiền ngẫm.
- Tiểu tiện nhân, không phải cô chạy rất nhanh sao, cô chạy đi!
- Cầu xin các anh tha cho tôi đi, tôi không muốn trở thành người phụ nữ của thiếu vu chủ.
Cô gái vu tộc thấy bị hai người đuổi kịp, trong mắt đều là ấm ức và bối rối, cầu xin.
- Tha cho cô, có thể, vậy trở thành người phụ nữ của tôi được rồi.
Một người đàn ông trong đó cười dâm nói, một tay anh ta vươn về phía bộ ng ực cao ngất của cô gái.
Nhưng tay anh ta sắp nắm lấy bộ ng ực của cô gái, một giọng nói lạnh lùng truyền từ bên cạnh đến.
- Bỏ tay anh ra!