Ở đây, sắc mặt không ít người thay đổi, trong con ngươi lóe lên ánh sáng bất định.
Tuy bọn họ không ra tay như ba nhà Liễu gia, Bạch gia, Hoàng gia, nhưng không có nghĩa không có tâm tư này.
Phải biết rằng công pháp của Mạc Phàm có thể luyện đến thiếu niên tông sư, y thuật của Mạc Phàm có thể chữa trị ung thư.
Hai thứ này bất luận người nào đạt được, cái trước vô địch thiên hạ, cái sau nổi tiếng trên thế giới, có ai không muốn.
Nhưng lúc này, cả đám đều lắc đầu.
- Không dám!
Mạc Phàm có thể giết Thiên Thành Diệt, thì giết được bọn họ rất dễ dàng.
Muốn thứ gì của Mạc Phàm phải địch được Mạc Phàm trước rồi nói sau, nếu không thì phải chết.
Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục hỏi:
- Còn ai muốn đấu với tôi không?
Mọi người lại lắc đầu, cho dù Mạc Phàm có một mình, nhưng đã vô địch, là địch với người vô địch, không khác gì tự tìm đường chết.
- Không dám!
- Có người muốn thử thực lực của tôi một chút không?
Mạc Phàm tiếp tục hỏi.
Có một số người nhìn Mạc Phàm, lại nhìn thi thể Thiên Thành Diệt, không ai dám đứng ra.
Thiên Thành Diệt là đá thử vàng tốt nhất, Thiên Thành Diệt đều chết trên tay Mạc Phàm, bọn họ còn cần phải thử lại sao?
- Không dám!
Một người lại nói.
Ba cái “không dám”, hoàn toàn đè ép kiêu ngạo của mọi người xuống chỗ thấp nhất trong đáy cốc.
Mọi người ở đây, có nhiều người là cường hào một phương, khẽ dịch chân đều khiến tứ phương run rẩy, nhưng bị một tên tiểu tử ép không ngẩng đầu lên được.
Nhìn những người cúi đầu, Mạc Phàm hơi nheo mắt lại, bỗng nhiên thần thức trướng xa, giống như nước biển dậy sóng lao nhanh ra xung quanh.
Chỉ trong giây lát liền bao trùm mọi người ở trong, giọng nói vô cùng lạnh lẽo cũng truyền đến.
- Dám cũng không sao, những người mơ ước đồ của tôi, đối địch với tôi, muốn thăm dò thực lực của tôi, sẽ như chiếc thuyền này!
Nhẫn trên tay Mạc Phàm sáng lên, khí thế mạnh hơn, Bạch Ngọc Kiếm Tru Sát và Hỏa Kiếm Tru Diệt bay ra, cùng Lôi Kiếm trôi nổi xung quanh hắn.
Nếu giết Thiên Thành Diệt, nhân cơ hội giết uy phong của những người này, để bọn họ biết sau này muốn ra tay với Mạc gia, đều nghĩ tới kết cục và hậu quả.
Nghĩ đến chuyện này.
“Rống!” Tiếng long ngâm vang lên, Bạch Ngọc Kiếm Tru Sát hóa thành một đạo kiếm khi dài 15 trượng.
“Rầm!” Kiếm khí chém mạnh xuống lôi đài mà Thiên Thành Diệt dùng thuyền đánh cá dựng, hơn mười thuyền đánh cá vểnh lên, bị kiếm khí chém thành hai đoạn, sóng biển lại quay cuồng.
Một kiếm này mới kết thúc, Lôi Kiếm chớp lóe, khi xuất hiện lần nữa đã đến trên không chỗ những thuyền đánh cá này.
“Bùm” tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, kinh lôi xuyên mây phá sương, từ trên trời giáng xuống, nổ tung trong thuyền đánh cá, bùng nổ trên bầu trời.
Mỗi một đạo sấm vang lên, liền có thuyền đánh cá hóa thành mảnh nhỏ.
Một lát sau, toàn bộ thuyền đánh cá nối xích sắt biến thành đống vụn gỗ, tấm ván gỗ trôi nổi trên mặt biển, xích sắt trói buộc những thuyền đánh cá phát ra âm thanh răng rắc, chậm rãi chìm vào trong nước.
Không đợi xích sắt biến mất, Hỏa Kiếm Tru Diệt chớp lóe hồng quang, tiếng phượng kêu vang lên.
“Rầm rầm” Ngọn lửa Phần Thiên Chử Hải lại dấy lên trên mặt biển, mặt biển lại là một vùng biển lửa.
Tất cả mọi người ở đây lại trợn mắt há miệng.
Không ít người nuốt nước bọt theo bản năng, có người chảy mồ hôi ròng ròng, trong chớp mắt mồ hôi ẩm ướt cả lưng.
Ba câu trước của Mạc Phàm đã áp chế kiêu ngạo của bọn họ xuống thấp nhất, ba kiếm sau đó như một cái tát diệt sạch kiêu ngạo của bọn họ, dù sao thực lực chân thực hơn lời nói.
Ba kiếm hủy đi tất cả thuyền đánh cá, nếu ba kiếm này hạ xuống du thuyền hay phi cơ trực thăng của bọn họ, bọn họ có thể sống sót dưới kiếm này sao?
Rất nhiều người không tự chủ được lắc đầu.
- Tiểu ca này thật đáng sợ.
Cô gái buộc tóc sừng dê lúc trước nhìn Mạc Phàm chăm chú, lau mồ hôi trên trán nói.
- Những pháp khí này không đáng sợ, đáng sợ là thần thức vô cùng cường đại của cậu ta.
Lão giả huyền y ngồi trên xe lăn thán phục nói.
Bọn họ ở trên du thuyền cách Mạc Phàm còn hơn cây số, vậy mà thần thức của Mạc Phàm vẫn phả vào mặt, khiến ông ta có cảm giác khó thở.
Thần thức rất cường đại, ông ta sống lâu như thế, thấy nhiều cao thủ như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Vạn Thiên Tuyệt và Lâm Thiên Nam không xuất hiện, sau này chỉ sợ là Mạc đại sư đứng đầu.
Một lão giả nghiêm túc nói.
- Cho dù Vạn ThiênTuyệt và Lâm Thiên Nam cũng không hẳn là đối thủ của cậu ta.
Một lão giả khác sửa đúng nói.
Có không ít người ở
xung quanh gật đầu, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy sùng bái, tôn kính và hâm mộ.
- Thiếu niên tông sư vô địch, có ai không mơ chuyện này?
Được mọi người chú ý như vậy, vẻ mặt Mạc Phàm như thường.
Hắn nhìn thoáng qua một phía, nhíu mày, thu hồi ba thanh kiếm, xoay người lao về phía bên kia, đạp sóng mà đi, giống như là bay.
Hơn mười phút sau, Mạc Phàm đứng trên một chiếc thuyền đánh cá.
Vạn Giang Minh đứng đối diện nhíu mày lại, phóng ra chân khí hộ thể, cảnh giác nhìn Mạc Phàm chằm chằm.
Thiên Thành Diệt bảo anh ta ở đây, trông coi những ngư dân bị bọn họ bắt đi, không đi xem hai người quyết đấu.
Lúc này Mạc Phàm nên quyết đấu với nhị sư thúc anh ta mới đúng, vì sao lại xuất hiện ở đây.
- Sao người tới lại là cậu, nhị sư thúc tôi đâu, ông ấy bị đánh bại sao?
- Ông ta bị tôi giế t chết rồi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói, giọng điệu giống như nói tôi vừa ăn cơm xong.
Mắt Vạn Giang Minh mở to, trong con ngươi tràn đầy vẻ sợ hãi.
Anh ta hiểu biết rất rõ về thực lực của nhị sư thúc này, ngay cả Vạn Thiên Tuyệt sư phụ anh ta cũng từng nói, chỉ nắm chắc thắng nhị sư thúc anh ta 80%, 20% còn lại 10% dựa vào trời, 10 % dựa vào đất.
Sư phụ anh ta có thể nói như vậy đủ để chứng minh cường đại của nhị sư thúc anh ta, nhưng nhị sư thúc anh ta lại bị Mạc Phàm g iết chết rồi?
- Chuyện này, chuyện này không có khả năng…
Vạn Giang Minh lắc đầu nói.
- Anh xuống đó gặp ông ta thì biết.
Mạc Phàm lạnh lùng nói, đi về phía Vạn Giang Minh.
Mạc Phàm vừa cử động, sắc mặt Vạn Giang Minh thay đổi, bóng dáng anh ta chớp lóe lùi về phía sau.
Ánh mắt anh ta hung ác nham hiểm, đồng thời anh ta hiểu rõ mục đích của nhị sư thúc khi bảo anh ta ở lại đây, đám ngư dân trên thuyền dùng để áp chế Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, tôi đã bố trí bom trên chiếc thuyền này, chỉ cần cậu dám cử động nữa, hơn một ngàn ngư dân trên thuyền lập tức bị nổ thành mảnh nhỏ.
Vạn Giang Minh lấy một cái điều khiển từ xa ra, nắm chặt trong tay.
“A.” Mạc Phàm khẽ cúi đầu, bộ dạng như không quan tâm lắm.
Vạn Giang Minh sửng sốt, lông mày nhíu lại.
- Mạc Phàm, cậu có ý gì, cậu nghĩ rằng tôi không dám giết những ngư dân này đúng không?
- Anh có thể thử xem, nhưng tôi nói cho anh biết, kiếp trước có 1926 người uy hiếp tôi, nhân, yêu, ma, quỷ đều có, kiếp này người uy hiếp tôi không hơn 50 người, không một ai thành công.Trong con ngươi Mạc Phàm nở rộ tinh quang, bình tĩnh nói.
Những lời này vừa vang lên, mắt Vạn Giang Minh mở to, thiếu chút nữa tròng mắt rớt ra ngoài.
- Kiếp trước kiếp này, cậu là trích tiên sao?
Trong tài liệu của Thanh Bang bọn họ, có nói về chuyện trích tiên.
Thời Minh Thanh, có đứa bé mới sinh có thể nói tiếng người, ba tuổi tu đạo, tám tuổi thành tiên, mười sáu tuổi vô địch thiên hạ, phá toái hư không mà đi, người này là trích tiên.
Ai biết Mạc Phàm cũng là trích tiên.
“Lạch cạch!” Tay anh ta nắm không chắc, điều khiển từ xa rơi xuống đất, sắc mặt anh ta trắng bệch đến mức tận cùng.
Anh ta vừa định giơ tay nhặt điều khiển từ xa, một cơn gió lạnh thổi vào mặt.
Mạc Phàm giơ tay đánh về phía ngực Vạn Giang Minh.
Vạn Giang Minh này lấy tu vi tông sư, ra tay với Chu Hiệt, cũng nên chết đi.
Hắn muốn gi ết chết Vạn Giang Minh, miếng ngọc bội trên cổ Vạn Giang Minh lập tức nứt vụn.
Vạn Giang Minh lập tức ngây người, như tượng gỗ.
Ngay sau đó anh ta như thay đổi thành một người khác, khí tức đáng sợ chen chúc mà ra, ép người ta không thở nổi.
Một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên.
- Dừng tay!