Ở nơi cách thuyền rồng mười thước, Lam Điệp và Liễu Như Phong nhìn thuyền rồng bị giam như lồng chim, giống như bị sét đánh, vô cùng khiếp sợ.
Cho tới bây giờ đều là Quỷ Sát ép những người khác tự sát, lần này dưới tay Mạc Phàm, Quỷ Sát ngoại trừ hai người bị Mạc Phàm giế t chết, những người khác đều tự sát.
Chuyện như vậy, chưa từng xảy ra.
- Chuyện này…
Liễu Như Phong mở miệng vài lần, mãi mà không nói được một chữ, khuôn mặt già nua vô cùng âm trầm, trong lòng bất ổn.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ta tuyệt đối không tưởng tượng được Mạc Phàm có thể kh ủng bố như vậy.
Lúc trước, ông ta không tin Mạc Phàm có thể khiến ông ta tự sát.
Tông sư có thể giết, không thể nhục.
Hiện giờ nhìn Mạc Phàm giết người như giết con kiến, trong lòng ông ta có cảm giác nghĩ mà sợ.
Trên thuyền rồng, Mạc Phàm không thu hồi Lôi Kiếm, dời mắt nhìn Liễu Như Phong.
- Liễu Như Phong, ông còn cảm thấy tôi cần muốn hòa giải với Liễu gia ông sao?
Liễu Như Phong nhíu mày, gương mặt già nua đỏ bừng.
Mạc Phàm trước diệt Lucifer, sau ép Quỷ Sát tự sát, không khác gì tát mạnh ông ta hai cái.
- Mạc Phàm, cậu đừng tưởng cậu diệt Lucifer và Quỷ Sát là có thể bình yên vô sự, có hơn 20 thế lực nhận được Thanh Long Lệnh, chỉ dựa vào mình cậu giết được hết sao, cho dù cậu giết hết, cậu nghĩ Thanh Bang đơn giản như vậy, cậu đừng quên Vạn Thiên Tuyệt của Thanh Bang còn chưa xuất hiện, nếu Vạn Thiên Tuyệt tới Hoa Hạ, giết cậu dễ như giết một con chó.
Liễu Như Phong vẫn nói.
Vừa nhắc tới ba chữ “Vạn Thiên Tuyệt”, lông mày Lam Điệp nhíu lại.
Không nói đến sát thủ còn chưa tới thành phố Tây Hồ, một Vạn Thiên Tuyệt không phải người Mạc Phàm có thể đối phó.
Theo lời đồn, Vạn Thiên Tuyệt bế quan 10 năm, trùng kích cảnh giới Kim Đan trong truyền thuyết.
Trăm năm qua Hoa Hạ chưa có cao thủ Kim Đan xuất hiện, cho dù là Lâm Thiên Nam được xưng đứng đầu Hoa Hạ, cũng chỉ là Tiên Thiên hậu kỳ.
Khi Vạn Thiên Tuyệt xuất hiện, Lâm Thiên Nam là đối thủ của ông ta hay không còn không biết.
Tuy Mạc Phàm nắm giữ nhiều bí pháp, nếu luận về thực lực thực tế, hơn phân nửa là không bằng Lâm Thiên Nam.
Mạc Phàm nhướn mày, vẻ mặt hơi đổi.
Khi hắn gi ết chết Vạn Giang Minh, từng thấy một chút Phân Thần của Vạn Thiên Tuyệt.
Một võ giả có thể rèn luyện thần thức đến trình độ này, chắc chắn thực lực trên hắn.
Nhưng hắn cũng không sợ hãi gì.
Một đời này hắn không chỉ giết sạch người đáng chết trên Địa Cầu, Võ Đế Quân Khương Lâm ở Tu Chân giới cũng phải chết.
Hiện giờ Quân Khương Lâm đã là Đại Thừa đỉnh phong, hắn cách Quân Khương Lâm không chỉ cách xa vạn dặm.
Một ánh mắt của Quân Khương Lâm có thể khiến hắn hồn phi phách tán.
Ngay cả Quân Khương Lâm hắn còn không sợ, sao lại sợ Vạn Thiên Tuyệt?
- Ngày Vạn Thiên Tuyệt xuất quan, là ngày tôi giết ông ta.
Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng tinh quang, nói chắc chắn.
Một năm sau Vạn Thiên Tuyệt mới tới Hoa Hạ, thời gian dài như vậy chưa biết ai thắng ai đâu.
- Còn Thanh Bang, Lam tiểu thư, tôi có thể cứu người giúp các cô, chỉ cần Hắc Thị các cô tuyên bố nhiệm vụ giúp tôi, người nào chém giết trưởng lão Thanh Bang, công pháp, thuật pháp, y thuật mặc người đó lựa chọn.
Mạc Phàm nói tiếp.
Có qua có lại mới toại lòng nhau, Thanh Bang dám tuyên bố Thanh Long Lệnh thuê sát thủ, hắn sẽ khiến Thanh Bang trả cái giá tương ứng.
Công pháp, thuật pháp, y thuật của hắn muôn vàng, hắn không tin không ai động tâm.
Ví dụ như Âm Dương Pháp Kiếm phá giải Vạn Diệt Lao Lung, chắc chắn có không ít người muốn.
Vẻ mặt Lam Điệp sửng sốt, sắc mặt thay đổi theo, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm vân đạm phong khinh với vẻ khác thường.
Người muốn giết Vạn Thiên Tuyệt quá nhiều, nhưng ngoại trừ Lâm Thiên Nam còn sống ra, những người khác đều chết hết.
Dám là địch với Thanh Bang nhiều hơn, có thể nói là như lông trâu, nhưng lông trâu nhiều có thể nóng chết trâu sao?
Vậy mà Mạc Phàm muốn giết Vạn Thiên Tuyệt, còn thông báo nhiệm vụ chém giết, hoàn toàn muốn đối địch với Thanh Bang.
Những lời này nói ra, đổi lại là ai đều cảm thấy Mạc Phàm điên rồi.
- Mạc đại sư muốn làm vậy sao?
Lam Điệp xác nhận lại.
- Lam tiểu thư, cô đang hoài nghi tôi không cứu được người cô muốn cứu, hay Hắc Thị các cô không dám tiếp nhận nhiệm vụ này?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi, không có ý tứ đùa giỡn gì.
- Nếu Mạc đại sư đã quyết định, Hắc Thị chúng tôi sẽ tiếp nhận nhiệm vụ này.
Trong mắt Lam Điệp nhấp nháy ánh sáng, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười quyến rũ nói.
So với đắc tội Thanh Bang, người bọn họ cần Mạc Phàm cứu về quan trọng với Hắc Thị bọn họ hơn, tất nhiên cô sẽ không từ chối.
Mạc Phàm gật
đầu, dời mắt nhìn về phía Liễu Như Phong.- Liễu Như Phong, Thanh Long Lệnh kia còn ở trên người ông không?
Sắc mặt Liễu Như Phong thay đổi, trong mắt hiện lên chút bối rối hiếm có, trong đáy lòng dự cảm không tốt dâng cao.
- Ở chỗ tôi thì sao, không ở chỗ tôi thì sao?
- Nếu ở trên người ông mà nói, nếu ông không muốn chết bây giờ, lập tức ném xuống, không có mà nói, ông sẽ nhìn thấy bọn họ chết như thế nào.
Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, lạnh lùng nói.
Nếu y tiên bất tử hắn ra tay, sẽ không để Thanh Bang và những sát thủ này không đau không ngứa.
Hắn muốn tất cả những người nhận được Thanh Long Lệnh, thiên sinh vạn thế đều hối hận vì chuyện đó.
Hắn muốn cho người tuyên bố Thanh Long Lệnh, cuối cùng không phát ra được bất luận một cái Thanh Long Lệnh nào nữa.
Nói xong, hắn ngồi khoanh chân trên thuyền rồng, chỗ mi tâm chớp lóe hồng quang, một đóa hỏa hoa bay từ trong ra.
Mười ngón tay hắn vũ động, kết thành một pháp ấn phức tạp, chú ngữ rườm rà phun ra.
Chỉ sau một chén trà nhỏ, một quả đấm lớn nhỏ, giống như một chữ “Hỏa” [火] lại giống một ký hiệu cây đao xuất hiện trước người Mạc Phàm.
Ký hiệu kỳ lạ này vừa hình thành, linh khí tràn đầy như biển trong cơ thể Mạc Phàm lập tức tụ tập về phía ký hiệu.
Chỉ trong chớp mắt, linh khí trong cơ thể Mạc Phàm bị rút ra hơn nửa, ký hiệu vẫn to bằng nắm tay như trước, nhưng ngưng thực hơn nhiều.
- Đi!
Mạc Phàm chỉ tay về phía xa, ký hiệu kỳ lạ bay về phía hỏa hoa.
Ký hiệu và hỏa hoa mới chạm vào nhau, liền dung hợp lại, hình thành một ký hiệu có hình dạng Thanh Long.
Trên ký hiệu sinh ra từng sợi tơ nhỏ, ở mỗi sợi tơ nhỏ, một đám ký hiệu Thanh Long lại xuất hiện.
Không lâu sau, 23 ký hiệu hình Thanh Long trôi nổi phía trước Mạc Phàm.
“Phù!” Mạc Phàm thở phào một hơi.
Nếu không có Thanh Long Lệnh, hắn sẽ khó đối phó với những người đó, dù sao với thực lực của hắn còn chưa làm được khiến Thiên Hỏa ở khắp Hoa Hạ.
Nhưng có Thanh Long Lệnh thì khác.
Nghĩ đến chuyện này, trên ngón tay chớp lóe hồng quang, vẽ ký hiệu Thanh Long gần hắn, mấy chữ thốt ra từ miệng hắn.
- Lấy pháp khí làm dẫn, giết địch cho ta!
Mấy chữ vang lên, trên ký hiệu Thanh Long lập tức dấy lên ngọn lửa màu trắng.
… Ở
ngoài biệt thự người nhà Mạc Phàm đang ở, người đàn ông mặt sẹo đứng dưới tàng cây, li3m li3m môi, nhìn chằm chằm trận pháp sắp được giải trừ.
Chỉ cần trận pháp vừa vỡ, người nhà Mạc Phàm tựa như lấy đồ trong túi.
Cũng đúng lúc này, anh ta chỉ cảm thấy ngực nóng lên, sắc mặt thay đổi.
Không đợi anh ta lấy Thanh Long Lệnh ra, ngọn lửa màu trắng dấy lên từ ngực anh ta, bao phủ cả người anh ta vào bên trong.
“A a…” Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền từ trong ngọn lửa ra.
Xung quanh, những người khác nhìn thấy ngọn lửa màu trắng này, động tác trên tay dừng lại, mồ hôi lạnh ứa ra, không do dự rút lui.
Không chỉ ở nơi này, thành phố Đông Hải.
Trong khách sạn đối diện Vân Trung Thự, một người đàn ông Châu Âu đứng cạnh cửa sổ, đang cầm ống nhòm quan sát địa hình Vận Trung Thự.
- Lão đại, không cần phải để tâm như vậy, đối phó một đứa con nít mà thôi, có thể phí bao nhiêu sức lực chứ?
Một người đàn ông khác bắt chéo hai chân, lắc lắc ly rượu vang, cười khinh thường nói.
Anh ta vừa mới nói xong.
“Bùm!” Thanh Long Lệnh để trên bàn đột nhiên nổ tung, ngọn lửa màu trắng như rồng tỏa ra từ Thanh Long Lệnh, trong chớp mắt nuốt toàn bộ những người ở trong phòng khách.
…
Mỗi hỏa hoa của Mạc Phàm, thì có ít nhất một người cầm Thanh Long Lệnh chết.
Cuối cùng tất cả những người cầm Thanh Long Lệnh không còn một ai sống sót, chết hết.
Giết người, giống như họa sinh tử.