Khi đám Mạc Phàm rời khỏi Vọng Giang Lâu, đã là buổi tối.
Bọn họ dạo chơi ở Phổ Giang một lát, mãi đến tám giờ tối mới quay về trường học.
Mạc Phàm không quay về phòng ngủ với bọn họ, mà viện cớ rời đi.
Trong một tòa ký túc xá khác ở đại học Đông Hải, Ngự Viên.
Xung quanh ký túc xá bên này có hồ kiến tạo, mỗi biệt thự Châu Âu đều có hai ba tầng, mỗi biệt thự được xây cho khoảng từ hai đến sáu người ở.
Nơi này là ký túc xá của sinh viên tài chính và quản lý của đại học Đông Hải, có thể ở trong này đều là nhà giàu có nhất ở tỉnh Giang Nam.
Hắn quen đường chậm rãi đi vào trong khu biệt thự, cuối cùng đứng trước biệt thự có hai người ở.
Nhìn thấy số nhà 125 trước biệt thự, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Nơi này là nơi ở của Tiểu Tuyết, không biết vì hắn trọng sinh, có thể xảy ra hiệu ứng bươm bướm gì đó không.
Trong mắt hắn hiện lên chờ mong, muốn đi về phía cửa.
“Rầm!”
Bỗng nhiên cửa biệt thự mở ra, một mỹ nữ da thịt tuyết trắng, khuôn mặt như ngọc trải qua điêu khắc đi ra.
Mỹ nữ này cao khoảng 1m7, mặc chiếc áo trắng có mũ, phía dưới là quần short jean.
Bởi vì áo quá dài, quần đùi bị áo che khuất hết, giống như phía dưới không mặc gì, lộ ra hai cái đùi tuyết trắng, tận cùng tuyết trắng là đôi hài màu trắng.
Trang phục rất đơn giản, nhưng phối với tiêu chuẩn mỹ nữ, làm cho người ta có cảm giác giống như mỹ nữ tuyệt thế từ trong tranh đi ra.
Gương mặt khuynh thành, bộ ngực no đủ, cái mông căng đầy, toàn thân không tìm được một chút khuyết điểm.
Nhìn thấy mỹ nữ này, dù Mạc Phàm trải qua tu luyện hơn 500 năm, tâm chí đã sớm cứng như bàn thạch, nhưng khóe miệng vẫn hiện lên tươi cười đã lâu.
Mỹ nữ này không phải ai khác, đúng là Tiểu Tuyết.
Đôi mắt Bạch Tiểu Tuyết nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm, lông mày hơi nhíu lại.
- Anh nhanh rời khỏi nơi này đi, đi về phía đông ấy, nơi này không an toàn.
Bạch Tiểu Tuyết đi đến bên cạnh Mạc Phàm, dịu dàng nói.
Cô nói xong chỉnh cái mũ, đi về phía tây.
Giọng nói quen thuộc khiến Mạc Phàm thất thần.
Trước khi tới hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời kịch, cũng từng suy nghĩ đến vô số cảnh tượng gặp nhau, nhưng không ngờ lại bắt đầu bằng phương thức như vậy.
Chỉ trong phút chốc, vẻ mặt hắn khôi phục như thường, nhìn về phía Tiểu Tuyết rời đi.
Lúc này Bạch Tiểu Tuyết đã chạy đi xa mấy chục mét, quay người đi, biến mất ở một con đường phía trước.
Bóng dáng quen thuộc như bức họa cuộn tròn trải qua hơn 500 năm xuất hiện lần nữa.
Mạc Phàm cười, sau đó ánh mắt phát lạnh, như lãnh nguyệt ở trên bầu trời.
Mới gặp Tuyết Nhi, liền gặp người có ý đồ với Tuyết Nhi, hắn muốn xem ai có lá gan lớn như vậy.
Kiếp trước hắn không có năng lực bảo vệ Tiểu Tuyết.
Lần này người nào dám thương tổn Tiểu Tuyết người đó chết.
Khí tức của hắn phóng ra, kình phong dập dờn xung quanh người hắn, bụi đất và lá rụng lập tức thoát khỏi quanh hắn.
Kình phong tán đi, bóng dáng Mạc Phàm cũng biến mất theo, giống như chưa từng tới.
… Tr
ong vườn hoa cách nơi này trăm mét, Bạch Tiểu Tuyết mới chạy vài bước, bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.
Ở chỗ cách cô 10 thước, một người đàn ông cao lớn mặc áo gió màu đen, quay lưng về phía đèn đường đứng ở đó.
Nửa bên mặt người đàn ông này giấu ở trong mũ, nửa mặt lộ ra ngoài, khóe miệng nhếch lên nụ cười trêu tức.
- Bạch tiểu thư, đã muộn thế này rồi, cô muốn đi đâu vậy?
Người đàn ông nói giọng Hoa không chuẩn lắm, cười nói.
- Tôi đi đâu không liên quan gì đến anh, mời anh tránh ra.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Tuyết lạnh lùng, thản nhiên nói.
- Bạch tiểu thư đi đâu tất nhiên không liên quan đến tôi, nhưng thiệp mời hôm nay Bạch tiểu thư nhận được có liên quan đến chúng tôi.
Người đàn ông cười nói, giọng nói âm âm u u khiến người ta không thoải mái.
- Thiệp mời?
Bạch Tiểu Tuyết nhướn mày.
Quả thật hôm nay cô nhận được thiệp mời, mời cô tham gia một vũ hội cao cấp gì đó, ký tên chỉ có hai chữ “vương tử”.
Cô vốn không thích tham gia vũ hội, lại càng không có hảo cảm với người thần bí này, nghĩ một lát liền từ chối.Nếu không phải thích khách, cô thở phào một hơi.
- Vậy anh là người của vương tử kia sao?
- Không sai.
Người đàn ông gật đầu.
- Tôi nhớ rõ tôi đã từ chối lời mời của các anh.
Bạch Tiểu Tuyết nói.
- Bạch tiểu thư từ chối, cho nên
chúng tôi đành phải tự mình tới dẫn Bạch tiểu thư tham gia vũ hội.
Người đàn ông nheo mắt, cười mỉa nói.
Vương tử điện hạ bọn họ mời Bạch Tiểu Tuyết, là nể mặt Bạch gia, Bạch gia căn bản không có tư cách từ chối, nhất là phụ nữ Bạch gia, càng không có tư cách này.
- Đây là lễ nghi của vương thất các anh sao?
Ánh mắt Bạch Tiểu Tuyết phát lạnh, hỏi.
- Vương tử chúng tôi chỉ muốn uống chút rượu, nói chuyện phiếm với Bạch tiểu thư, nếu được thì làm thêm chút chuyện người lớn nữa, những chuyện này đều rất bình thường ở quốc gia chúng tôi, Bạch tiểu thư từ chối vương tử chúng tôi mới là thất lễ?
Người đàn ông không cho là đúng nói.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, trên mặt lộ ra vài phần tức giận.
- Nếu tôi từ chối thì sao?
“Ha ha!”
Người đàn ông cười lạnh lùng, giống như là đã đoán được.
- Bạch tiểu thư lại từ chối nữa, tôi sẽ giết đám vệ sĩ như heo ở xung quanh cô, mãi đến khi Bạch tiểu thư đồng ý mới thôi, cô nên hiểu rõ, tôi muốn giết bọn họ, chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu.
Người đàn ông tự tin nói.
Bạch Tiểu Tuyết nắm chặt đôi tay trắng như phấn, lập tức lại buông ra.
Vệ sĩ bên cạnh cô, đều là cao thủ Bạch gia, mỗi người đều có cấp bậc Nội Kình.
Dưới tay người này, vậy mà không có lực chống cự.
Một người lợi hại nhất, cũng chỉ gọi cô một tiếng, không rõ sống chết.
Rất có khả năng người này là Tiên Thiên Tông Sư, nếu không không có khả năng lợi hại như vậy.
Người đàn ông thấy Bạch Tiểu Tuyết lộ vẻ do dự, cười lạnh lùng, rót một chậu dầu vào lửa tiếp.
- Nếu Bạch tiểu thư không cần những hạ nhân này, tôi nhớ trong biệt thự của Bạch tiểu thư còn có một cô bé Hoa Hạ dáng người rất nóng bỏng, bộ dạng cũng không tệ, rất hợp với khẩu vị của tôi, nếu Bạch tiểu thư từ chối, ha ha…
Trong mắt người đàn ông lóe sáng dâm quang, liếm môi.
Dáng người cô bé kia như người mẫu quốc tế, còn ăn mặc hở hang, nếu không phải vội vàng hoàn thành nhiệm vụ, anh ta nhất định sẽ làm cô bé kia.
Chỉ là anh ta cũng không sốt ruột, anh ta đã thêm ký hiệu lên người cô bé đó, lúc khác quay lại tìm cô bé này cũng không muộn.
- Anh dám động vào Hiên Hiên tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh.
Bạch Tiểu Tuyết vừa nghe người đàn ông này muốn ra tay với An Hiểu Hiên bạn thân của cô, trong mắt lập tức lộ ra vẻ bối rối.
- Nếu như vậy, Bạch tiểu thư đi theo tôi đi, vương tử điện hạ của chúng tôi đang chờ đó.
Người đàn ông nói.
Mắt Bạch Tiểu Tuyết khẽ đảo, lộ ra một chút do dự, vẫn không di chuyển như trước.
Vương tử này ngay cả tên cũng không nói cho cô, cô và người này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông thấy Bạch Tiểu Tuyết còn không chịu đi, nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ không vui, đi về phía Bạch Tiểu Tuyết.
- Vương tử của chúng tôi đã có thành ý như vậy, Bạch tiểu thư còn muốn kéo dài thời gian, thôi vậy, tôi vẫn nên mang Bạch tiểu thư đi tốt hơn.
Bạch Tiểu Tuyết vội vàng lùi về sau.
Người đàn ông lắc đầu, cười khinh thường.
Những vệ sĩ kia không chịu nổi một kích dưới tay anh ta, đại tiểu thư Bạch gia tay trói gà không chặt có thể trốn thoát khỏi tay anh ta sao?
- Bạch tiểu thư, cô đừng từ chối nữa, chúng ta đi thôi, tôi dám cam đoan, cô nhất định sẽ thích vương tử điện hạ của chúng tôi.
Bóng dáng người đàn ông nhoáng lên một cái, như quỷ mị đến bên cạnh Bạch Tiểu Tuyết.
Một cánh tay khắc đầy văn tự hình thù kỳ lạ màu đen giơ ra, muốn chộp lấy Bạch Tiểu Tuyết.