Đám Sử Hàng cau mày, sắc mặt thay đổi, nhìn về phía cửa.
Một chàng trai cao gầy, khóe miệng nhếch lên đi vào trong.
Người đàn ông này khoảng 27 – 28 tuổi, mặc quân trang, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà không đeo quân hàm, cho nên không nhìn ra có quân hàm gì.- Anh là ai?
Sử Hàng có chút không kiên nhẫn nói.
Buổi sáng bị một giáo quan chỉnh như vậy, anh ta sớm đã đầy bụng lửa giận, lại bị huấn luyện viên xa lạ tới cửa gây sự, anh ta càng không vui.
- Tôi là ai các cậu không cần biết, nhưng các cậu xin nghỉ bệnh cũng vô dụng.
Người đàn ông cười khinh thường nói.
- Anh không phải là huấn luyện viên của chúng tôi, có tác dụng hay không không do anh định đoạt.
Phương Nhân Hiếu hừ lạnh một tiếng nói.
- Quả thật tôi không phải huấn luyện viên của các cậu, nhưng huấn luyện viên của các cậu là cấp dưới của tôi, Tiểu Trương, vào đi.
Khóe miệng người đàn ông cong lên, nói về phía cửa.
Ở cửa, một người đàn ông đi vào.
Người đàn ông này vừa tiến vào, sắc mặt đám Sử Hàng thay đổi, ngay cả Trần Huyền Phong cũng nhíu mày.
Rõ ràng người đàn ông này là huấn luyện viên ép bọn họ chạy marathon hôm nay.
Sắc mặt huấn luyện viên Trương lạnh lùng, chào người đàn ông kia một cái.
- Ba người này do cậu dạy sao?
Người đàn ông kia liếc mắt nhìn đám Sử Hàng một cái, nói.
- Đúng vậy.
- Nếu trường học giao bọn họ cho chúng ta huấn luyện, nhất định phải dạy dỗ cẩn thận, không thể để bọn họ lười biếng, nhất định phải bồi dưỡng bọn họ thành nam tử hán không sợ khổ không sợ mệt không sợ khó khăn đội trời đạp đất, có nghe thấy không.
Người đàn ông ra lệnh.
- Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Huấn luyện viên Trương cao giọng nói.
- Được lắm, nhưng mà tôi mới nghe thấy bọn họ chuẩn bị xin nghỉ, cậu xem làm sao bây giờ?
Người đàn ông hỏi.
Huấn luyện Trương nhíu mày, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, lông mày lập tức giãn ra.
- Tôi sẽ cùng đi học với bọn họ, tuyệt đối không để bọn họ dùng mánh khóe giả bộ.
Đám Sử Hàng nhíu mày, trên mặt tràn đầy giận dữ.
Bọn họ không biết người đàn ông này là ai, nhưng hiện giờ đã hiểu rất rõ, buổi sáng bọn họ chạy lâu như vậy là do người đàn ông kia ban tặng.
- Được lắm, tôi hi vọng cậu nói được thì làm được.
Người đàn ông hài lòng nói.
- Thân thể ba người không thoải mái sao, đi theo tôi một chuyến, tôi mang các cậu tới bệnh viện khám xem.
Huấn luyện viên Trương lạnh như băng nói.
Sử Hàng nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người này, động cũng không động.
Trần Huyền Phong và Phương Nhân Hiếu cũng không động, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ.
- Thế nào, cậu muốn chúng tôi thông báo chuyện này cho trường học sao?
Người đàn ông kia cười mỉa nói.
Cố ý vắng mặt huấn luyện quân sự là chuyện lớn cũng là việc nhỏ, nghiêm trọng thì có thể khai trừ bọn họ, nhẹ thì cảnh cáo phê bình toàn trường.
- Anh báo cáo đi, tôi sẽ không đi học huấn luyện quân sự.
Sử Hàng tức giận nói.
Anh ta tới học đại học, đơn giản là tới trải nghiệm cuộc sống đại học, kết thêm bạn bè, chứng chỉ tốt nghiệp đại học đối với đại thiếu Sử gia như anh ta không quan trọng.
Bị người ta chỉnh như vậy, tất nhiên anh ta sẽ không nén giận.
- Đứng dậy, cậu nói cái gì, lặp lại những lời cậu mới nói lần nữa xem.
Sắc mặt huấn luyện viên Trương phát lạnh, đi đến trước mặt Sử Hàng trầm giọng nói.
- Tự cậu không đi, hai người khác cũng không đi sao?
Người đàn ông liếc mắt nhìn Trần Huyền Phong và Phương Nhân Hiếu một cái.
Trái lại Trần Huyền Phong không sao, gia cảnh của anh ta sâu hơn Sử Hàng một chút, tìm trường đại học khác vẫn thực nhẹ nhàng.
Nhưng Phương Nhân Hiếu nhíu mày, lộ ra chút khó xử.
Cha mẹ anh ta đều là nhân viên công vụ ở tỉnh Giang Nam, coi như không tệ, nhưng muốn tìm đại học thì không dễ như vậy.
Anh ta không học đại học Hoa Thanh lựa chọn đại học Đông Hải khiến người nhà rất không hài lòng rồi, nếu mới học hai ngày đã bị đuổi, chắc chắn người nhà sẽ mất mặt.
Người đàn ông thấy Phương Nhân Hiếu cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, cười đắc ý.
- Cho dù ba người không để ý, vậy 10 người thì sao?
Người đàn ông cười nói.
Anh ta vừa nói câu này, ngay cả Phương Nhân Hiếu cũng nắm chặt tay.
Buổi sáng hôm nay huấn luyện viên Trương này điểm tên ba bọn họ, khiến 7 người khác bị liên lụy, 7 người này ước gì có thể ăn ba bọn họ.
Nếu lại bị bọn họ liên lụy nhận báo cáo phê bình gì gì đó, chắc chắn 7 người kia ước gì có thể giết chết bọn họ.
- Phương Tử Nhạc rốt cuộc anh muốn làm gì?
Trần Huyền Phong nhíu mày, tức giận nói.
Bọn họ vừa tới trường hai ngày, gần như không đắc tội người nào, nếu có mà nói chỉ có Dư Bân và Phương Tử Phong mà Mạc Phàm mới thu thập hôm qua.
Dư Bân là con một, người kia chỉ có thể là Phương Tử Nhạc anh trai của Phương Tử Phong.
Tuy người đàn ông này không phải anh em song bào thai với Phương Tử Phong, nhưng nếu quan sát cẩn thận, sẽ tìm được điểm tương tự qua giọng nói và ngũ quan.
Trần Huyền Phong vừa nói xong, Sử Hàng và Phương Nhân Hiếu hiểu ra, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
- Hả?
Phương Tử Nhạc khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Trần Huyền Phong với vẻ bất ngờ, lại bị đoán ra được.
- Tiểu Trương, cậu đi ra ngoài trước đi.
- Dạ.
Huấn luyện viên Trương đi ra ngoài.
Huấn luyện viên Trương vừa rời đi, Phương Tử Nhạc đóng cửa phòng lại.
- Trần thiếu đúng không, thật là đáng tiếc, nếu thiên phú võ đạo của cậu cao như chỉ số thông minh, chắc chắn sẽ không như vậy.
Phương Tử Nhạc cười nói.
- Đoán được thân phận của anh căn bản không cần chỉ số thông minh rất cao, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Trần Huyền Phong lạnh giọng hỏi.
Phương Tử Nhạc cười ha ha, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.
Mạc Phàm phế em trai anh ta, anh ta vốn chuẩn bị rất nhiều phương pháp hành hạ Mạc Phàm một phen.
Ai biết Mạc Phàm không tham gia huấn luyện quân sự, anh ta muốn trả thù Mạc Phàm vốn có phần miễn cưỡng, Mạc Phàm không tham gia huấn luyện quân sự, lập tức cho anh ta vô số lý do.
Mạc Phàm không có ở đây, anh ta dời mục tiêu về phía ba bạn cùng phòng của Mạc Phàm, chuyện này đối với anh ta mà nói chỉ là một câu nói.
- Cũng không có gì, Mạc Phàm là bạn cùng phòng của các cậu đúng không, tôi là người phụ trách huấn luyện viên huấn luyện quân sự sinh viên quốc phòng, hôm nay không nhìn thấy Mạc Phàm, nên tới đây nhìn xem.
Phương Tử Nhạc giả mù sa mưa nói.
- Tối qua Mạc Phàm ăn đồ linh tinh, bụng không thoải mái, thượng thổ hạ tả, sáng sớm đã đến bệnh viện rồi.
Trần Huyền Phong bình tĩnh nói.
- Hóa ra là như vậy, thể nào cậu ta không tới tham gia huấn luyện quân sự, các cậu biết bệnh viện kia không, tôi đi xem, thân là huấn luyện viên của cậu ta, dù thế nào tôi cũng phải quan tâm chút.
- Tôi không biết bệnh viện cụ thể, quanh trường chúng ta có 9 bệnh viện, trong đó có ba bệnh viện là viện y của trường chúng ta, khả năng cậu ấy đến ba bệnh viện này lớn hơn, nếu anh quan tâm đến sinh viên của mình, có thể tìm ba bệnh viện này trước.
Trần Huyền Phong nói.
- Không sai, anh đi tìm đi.
Sử Hàng cười mỉa nói.
Phương Nhân Hiếu cũng cảm thấy hết giận, nói chuyện nghiêm túc như vậy, tự mình đi tìm đi.
“Ha ha.” Phương Tử Nhạc lắc đầu cười, ánh mắt nhìn đám Trần Huyền Phong như nhìn ba người không biết sống chết.
Anh ta phụ trách huấn luyện quân sự của sinh viên đại học quốc phòng, muốn thu thập vài người không phải rất đơn giản sao?
Nếu ba người này bao che Mạc Phàm như thế, vậy thì đợi hối hận đi.
- Các cậu đã không chịu nói, vậy trước khi tôi tìm được cậu ta, các cậu tiếp tục chạy nữa đi, huấn luyện viên Trương.
Phương Tử Nhạc cười âm hiểm nói.
Anh ta vừa mới nói xong, cửa phòng mở ra.
Gọi Sĩ Quan Cấp Cao Nhất http://xn--ntruyenyy-pgb2964f.com/
Huấn luyện viên Trương lúc trước ra ngoài đi vào.
- Các cậu tự mình chạy đến viện y của trường học kiểm tra thân thể, hay tôi dẫn các cậu đi huấn luyện quân sự nữa?
Huấn luyện viên Trương nhìn chằm chằm dám Sử Hàng, trầm giọng nói.
- Phương Tử Nhạc, anh như vậy là quan báo tư thù, không sợ chúng tôi báo cáo lên trên sao?
Trần Huyền Phong nhíu mày, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Bệnh viện gần nơi này nhất cũng cách 10 km, bất luận là chọn cái nào, cũng sẽ mệt gần chết.
- Cậu đi đi, đã quên nói với các cậu, tôi không phải là quân nhân, tôi chỉ phụ trách huấn luyện và quản lý sinh viên quốc phòng, chỉ cần một câu của tôi Mạc Phàm đừng nghĩ đến chuyện là sinh viên quốc phòng nữa.
- Huấn luyện viên Trương, dẫn bọn họ đi đi.
Phương Tử Nhạc cười đắc ý, không sợ hãi nói.
- Dạ.
Huấn luyện viên Trương chào một cái, sau đó lạnh lùng nhìn về phía đám Sử Hàng.
- Đi thôi.
- Tốt nhất các anh đừng đến Giang Châu.
Sử Hàng nghiến răng, một tay đập lên trên bàn, ngầm nhớ mặt hai người.
Vừa tới Giang Nam một ngày, liền bị người ta giẫm lên, anh ta sớm đã đầy bụng lửa giận.
- Các anh cũng có thể đến thủ đô xem.
Trần Huyền Phong nói theo, trong giọng nói lạnh như băng là tất cả lửa giận.
- Tiểu Trương, sao tôi có cảm giác cậu ta đang uy hiếp chúng ta nhỉ, đây là sinh viên cậu dạy dỗ sao, cậu dạy dỗ kiểu gì thế?
Phương Tử Nhạc cũng không tức giận, cười âm hiểm nói.
- Hai người đứng dậy, lập tức nói xin lỗi, nếu không 10 người cùng đi
xin lỗi, cũng lập tức huấn luyện quân sự.
Huấn luyện viên Trương đi tới chỉ Sử Hàng và Trần Huyền Phong.
- Con mẹ anh, anh có bản lĩnh cứ hướng về phía lão tử đây này, liên lụy mấy người khác thì tính là bản lĩnh gì?
Sử Hàng đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng!
Không đợi anh ta phát hỏa, một giọng nói lạnh như băng truyền đến.
- Anh chắc chắn muốn bọn họ xin lỗi, không phải anh xin lỗi bọn họ?
- Hửm?
Phương Tử Nhạc và huấn luyện viên Trương nhướn mày, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, lông mày nhíu lại.
Ở cửa, bởi vì bỗng nhiên có huấn luyện viên đến phòng nam sinh, sớm đã tụ tập không ít sinh viên vây xem.
Lúc này, đám người tránh ra một lối đi, một thanh niên vẻ mặt lạnh nhạt đi tới, đúng là Mạc Phàm vừa ở cứ điểm Long Tổ về.
Đám Trần Huyền Phong thấy là Mạc Phàm, trái lại trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Phương Tử Nhạc này đến tìm Mạc Phàm gây phiền phức, Mạc Phàm không có ở đây Phương Tử Nhạc sẽ không làm gì được, cùng lắm là tìm bọn họ gây phiền phức, Mạc Phàm trở về lúc này, chỉ biết càng phiền phức hơn.
Không chỉ có anh ta, những sinh viên vây xem ở cửa cũng lắc đầu.
Phương Tử Nhạc là người tổng phụ trách huấn luyện quân sự, sinh viên lâu năm đều biết, một số tân sinh viên không biết cũng có ấn tượng với anh ta.
Sáng hôm nay một nam sinh vội vàng đi tập hợp, không ngờ đụng phải anh ta, bị anh ta đạp một cước xa ba thước, chuyện như vậy thường xuyên xảy ra khi huấn luyện quân sự, trường học cũng không quản.
Người này tới phòng ngủ, chắc chắn không phải chuyện gì tốt, bốn người phòng này gặp xui xẻo rồi.
- Cậu là Mạc Phàm đúng không, cậu thân là sinh viên quốc phòng không tham gia huấn luyện quân sự, cho tôi lý do, bọn họ nói cha cậu bị bệnh, nên cậu đến bệnh viện, là vậy sao?
Phương Tử Nhạc liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong mắt hiện lên trêu tức, cười nói.
Một câu đơn giản, lại khoét cho Mạc Phàm một cái hố sâu không nhỏ, Sử Hàng nói thân thể Mạc Phàm không thoải mái nên đến bệnh viện, nếu Mạc Phàm gật đầu, hai bên đều không khớp, chính là nói dối.
Trần Huyền Phong nhíu mày, lắc đầu với Mạc Phàm.
Mạc Phàm nheo mắt, trong mắt hiện lên sắc bén.
Sao hắn không biết Phương Tử Nhạc này, người phụ trách huấn luyện quân sự, mặc quân trang trên người nhưng thực ra không phải quân nhân, chỉ phối hợp với quân đội phụ trách huấn luyện quân sự sinh viên quốc phòng.
Kiếp trước khi huấn luyện quân sự anh ta nhìn ai khó chịu thì đạp một cước, gặp được mỹ nữ thì nhiệt tình như chó, vô cùng quan tâm.
Bốn bọn họ đều bị Phương Tử Nhạc đạp mấy lần.
Hắn đến bên cạnh Phương Tử Nhạc, không để ý đến Phương Tử Nhạc, nhấc chân đá vào bụng anh ta một cái.
- Tôi cần giải thích với anh sao?
Đừng nói là Phương Tử Nhạc,ngay cả hiệu trưởng đại học Đông Hải, hắn cũng không cần phải giải thích cái gì.
Phương Tử Nhạc không phải võ giả, cũng không có lực tinh thần cường hãn như Phương Tử Phong.
Anh ta căn bản không phản ứng kịp, một cướp đã đạp vào bụng anh ta.
“A!” Phương Tử Nhạc kêu đau đớn, bay về phía sau.
“Rầm!” một tiếng, Phương Tử Nhạc đánh mạnh vào cửa ban công, cửa ban công làm bằng hợp kim, chỉ là một tầng mỏng.
Mạc Phàm khẽ đá một cái, cả người Phương Tử Nhạc khảm vào trong.
Tất cả mọi người ở đây đều nghẹn họng nhìn trân trối về phía Mạc Phàm, ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Tên gia hỏa này cũng quá trâu rồi, một câu có thể đá bay Phương Tử Nhạc.
- Chuyện này….
Tân sinh viên và huấn luyện viên xảy ra mâu thuẫn, bình thường đều là tân sinh viên bị đánh, chưa bao giờ có chuyện sinh viên năm nhất đá bay huấn luyện viên, còn là huấn luyện viên phụ trách.
- Tân sinh viên này sắp xui xẻo rồi.
Có sinh viên năm hai lắc đầu nói.
Phương Tử Nhạc này bắt nạt sinh viên, quả thật rất nhiều người không nhìn quen, nhưng mà ai bảo người ta là tổng phụ trách huấn luyện quân sự.
Ngay cả Sử Hàng, Trần Huyền Phong và Phương Nhân Hiếu cũng sửng sốt, biểu cảm khác nhau.
- Chuyện này, chuyện này…
Sử Hàng há to miệng, không nói nên lời.
Phương Nhân Hiếu hít vào một hơi khí lạnh, cửa đã bị biến hình, chuyện này nói lên sức lực mạnh bao nhiêu?
Vẻ mặt Trần Huyền Phong cũng thay đổi, ánh mắt thay đổi không ít.
Hôm qua Mạc Phàm dùng thuật thôi miên khiến Phương Tử Phong mất hết mặt mũi, anh ta suy đoán Mạc Phàm có pháp lực trong người, không đơn giản là thuật thôi miên.
Anh ta không ngờ Mạc Phàm có lực lượng mạnh như thế, một cước vừa rồi cũng phải hơn 200 cân.
Nhưng lo lắng càng đậm hiện lên trong mắt anh ta.
Trên cửa ban công, Phương Tử Nhạc ho khan vài tiếng, giống như bịô tô đụng vào, toàn thân không chỗ nào không đau.
- Tiểu tử, có phải cậu điên rồi không?
Phương Tử Nhạc giận dữ hét.
Mạc Phàm này quá kiêu ngạo, rõ ràng không đi tham gia huấn luyện quân sự, vậy mà ra tay với anh ta.
Huấn luyện quân sự khoa quản lý đại học Đông Hải lâu như vậy, anh ta từng gặp không ít người trâu bò, còn chưa từng bị đánh như thế.
Lần này không khiến tiểu tử này bị đuổi học, sau đó nhà tan cửa nát, anh ta không họ Phương.
- Nếu tôi điên rồi, vậy anh chết rồi.
Mạc Phàm nói.
Nếu không phải nơi này là phòng ngủ, một cước của hắn đã khiến Phương Tử Nhạc tan xương nát thịt.
- Cậu được lắm, có dũng khí cậu đừng chạy đi.
Phương Tử Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói.
- Chạy sao?
Mạc Phàm cười lạnh lùng, dời mắt nhìn huấn luyện viên Trương ép Sử Hàng xin lỗi.
- Các anh cùng phe đúng không?
Huấn luyện viên Trương vốn bị một cước vừa rồi của Mạc Phàm trấn trụ, bình thường anh ta thích tập thể hình, cũng không thể dùng một cước đá bay Phương Tử Nhạc, tiểu tử này chỉ đá nhẹ một cái ngay cả cửa cũng có thể đập biến hình.
Người này bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, rõ ràng chỉ là thanh niên chưa tới 20 tuổi, lại khiến anh ta có cảm giác toàn thân lạnh lẽo.
- Phải.
Huấn luyện viên Trương nuốt nước bọt nói.
- Đi gọi sĩ quan cấp cao nhất ở đây đến, nói là Mạc Phàm tôi tìm bọn họ.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Những lời này vừa vang lên, cả phòng ngủ từ trong ra ngoài, toàn bộ lặng ngắt như tờ.