- Anh là Mạc Phàm? Ha ha!
Tần San San cười khinh thường.
Cô ta cho rằng Mạc Phàm sẽ nói dối ở chỗ anh ta có hai viên thuốc, có thể chữa trị ung thư hay tương tự thế.
Khiến cô ta không ngờ tới chính là, Mạc Phàm chỉ báo tên mình.
Một cái tên có ích lợi gì chứ, cho dù phú hào tỉnh Giang Nam cũng không lấy được vai diễn từ tay Hứa Bình, tên Mạc Phàm thì làm được gì?
Âu Dương Tuyết và Tề Vũ có biểu cảm không khác gì Tần San San mấy, đều là khinh thường.
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Hứa Bình khiếp sợ, như bị sét đánh, trong mắt đều là không thể tin được.
- Nếu cô chưa từng nghe thấy cái tên này, vậy chúc cô may mắn.
Mạc Phàm thấy Hứa Bình không nói lời nào, lạnh nhạt nói.
Nói xong hắn muốn dẫn Lưu Phỉ Phỉ rời đi, đi về phía một đám người cách đó không xa.
Một vai diễn phim truyền hình mà thôi, cho dù không lấy được từ chỗ Hứa Bình, cũng có thể lấy được từ chỗ những người khác, đối với hắn mà nói căn bản không có bất luận độ khó gì.
Hắn còn chưa rời đi, giọng nói của Hứa Bình có chút sốt ruột truyền từ phía sau đến.
- Đợi một chút, vị tiên sinh này, cậu thật sự là thần y Mạc Phàm ở Đông Hải sao?
Hứa Bình giống như xác nhận hỏi.
Cha mẹ cô cùng bị ung thư, tế bào ung thư đã lan ra, chuyện này khiến cô có cảm giác trời đất sụp đổ.
Cô tìm tất cả bác sĩ am hiểu chữa trị ung thư trong và ngoài nước, cuối cùng đều lắc đầu, khiến cô phải dựa vào kỳ tích.
Tuy tình huống hiện giờ ổn định hơn, nhưng cùng lắm chỉ khiến bọn họ sống thêm vài năm.
Lúc trước cô nghe nói Đông Hải có vị thần y tên Mạc Phàm, chữa khỏi cho nhiều người bệnh ung thư, chỉ lấy một phần mười tài sản.
Cô vội vàng đưa cha mẹ đến Đông Hải, nhưng còn chưa đứng xếp số cho cha mẹ, bác sĩ Mạc đã rời khỏi bệnh viện đó.
Cô hỏi thăm rất lâu, cũng không thăm dò được nhiều về Mạc Phàm.
Chỉ biết được từ chỗ lão Đông y cô quen Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi, còn tới Giang Nam học đại học.Bỗng nhiên người thanh niên này nói mình là Mạc Phàm Đông Hải, điều này làm cô thấy được chút ánh sáng trong bóng đêm.
- Có tin hay không tùy cô.
Mạc Phàm không thèm quan tâm lắm nói.
Khi [Thủy Nguyệt truyền kỳ] bùng nổ ở Hoa Hạ, truyền thông cũng bùng nổ một chuyện.
Ngay trong quá trình quay [Thủy Nguyệt truyền kỳ], một bác sĩ nước ngoài nói với Hứa Bình ông ta có thể chữa ung thư cho cha mẹ cô, lừa gạt tất cả gia sản của Hứa Bình.
Cuối cùng cha mẹ cô vẫn chết vì ung thư, cả người cả của Hứa Bình đều không còn, chuyện này khiến [Thủy Nguyệt truyền kỳ] thiếu chút nữa dừng quay.
Bởi vì Tuyết Nhi rất thích bộ phim này, hắn cùng xem với Tuyết Nhi, cho nên mới biết tin tức đó.
Hứa Bình nhíu mày, đánh giá Mạc Phàm, trên mặt hiện lên vẻ do dự.
Từ khi cha mẹ cô bị bệnh tới nay, cô gặp không ít kẻ lừa đảo, tự xưng là Mạc Phàm cô cũng gặp năm sáu người.
Người trước mắt là thật hay không, cô thật sự không dám chắc.
Tần San San thấy Hứa Bình do dự, trong mắt hiện lên lanh trí.
Nếu có thể khiến Hứa Bình nhớ mặt, nói không chừng sẽ được vai diễn nào đó.
- Đạo diễn Hứa, quả thật anh ta tên là Mạc Phàm, đến từ Đông Hải, anh ta là sinh viên quốc phòng đại học Đông Hải, sao có thể là thần y Mạc Phàm cô muốn tìm được?
Chuyện thần y Đông Hải, cô ta cũng nghe nói.
Nhưng đường đường là thần y tuổi không thể nhỏ như thế, vậy mà còn chưa tới 20 tuổi.
Cho dù Mạc Phàm thật sự là thần y, sao có thể đến đại học Đông Hải làm sinh viên quốc phòng, dù thế nào cũng phải tới trường y.
Nghe thấy lời Tần San San nói, Hứa Bình không chỉ không thất vọng, trái lại vẻ mặt khiếp sợ.
Trong giọng nói của Tần San San, cô có thể cảm nhận được quan hệ của Tần San San và Mạc Phàm không tốt.
Nếu những lời này từ miệng Lưu Phỉ Phỉ nói ra, cô thật sự phải suy xét.
Nhưng những lời này từ miệng Tần San San nói ra, không thể nghi ngờ, người thanh niên này là Mạc Phàm, đến từ Đông Hải.
Tuổi chưa tới 20, học đại học Giang Nam, những điều kiện này trùng khớp với tin tức mà cô biết.
Trừ chuyện đó ra, trên người Mạc Phàm có kiêu ngạo, lạnh nhạt, tự tin độ tuổi này không nên có, cho dù trên người những đại thiếu con nhà giàu, cô cũng chưa từng thấy.
Cho dù khí chất trên người của gia chủ đám nhà giàu, cũng không bằng người thanh niên
này, tuyệt đối không phải giả vờ.
Chỉ trong phút chốc, tâm tình cô khôi phục.
- Mạc thần y, cậu có điều kiện gì, chỉ cần cậu chữa trị được ung thư trên người cha mẹ tôi, tôi có thể đồng ý với cậu bất cứ chuyện gì.
Hứa Bình khẩn thiết nói.
Những lời này vang lên, xung quanh lập tức rộ lên.
Hai nam minh tinh kia đánh giá Mạc Phàm, vẻ mặt mờ mịt.
Đám Tần San San cũng sửng sốt, ba người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, hoàn toàn ngây dại.
- Quả nhiên Mạc Phàm này là thần y Đông Hải?
- Đạo diễn Hứa, cô có nhầm không, sao Mạc thần y lại tới trường chúng tôi học được?
Tần San San ngơ ngẩn nói, trong đôi mắt đều là lửa giận.
Cô ta vốn định vạch trần thân phận của Mạc Phàm, ai biết khiến Hứa Bình càng chắc chắn Mạc Phàm là Mạc thần y Đông Hải kia.
Hứa Bình lắc đầu, không để ý đến Tần San San.
Mạc Phàm có thể chữa trị được ung thư, đã là rồng trong vạn người.
Người bình thường có thể phỏng đoán được rồng sao?
Với lối suy nghĩ của Tần San San, Mạc thần y sẽ đi học trường đại học nổi tiếng trong và ngoài nước, sau đó trở thành người vạn người chú ý trong giới danh y, ngồi hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.
Nhưng ở trong mắt thần y, công danh lợi lộc đều là cặn bã.
Nếu thật sự có bản lĩnh, công danh sẽ tự đến.
- Mạc thần y, cậu nói điều kiện đi, tôi tuyệt không trả giá.
Hứa Bình nói.
- Lúc trước tôi chữa trị cho một người bệnh ung thư, cần người đó trả một phần mười tài sản.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Tôi có biết quy củ này, tôi nguyện ý đưa tất cả tài sản của tôi, chỉ mong bác sĩ Mạc có thể chữa trị cho cha mẹ tôi.
Hứa Bình cung kính nói.
- Hiện giờ muốn tôi ra tay chữa bệnh, tiền cũng vô dụng.
Mạc Phàm nói tiếp.
Lúc trước hắn cần trả nợ thay người nhà, lúc này mới đến bệnh viện kiếm tiền.
Nhưng hiện giờ tiền chỉ là con số trước mặt hắn, căn bản không có quá nhiều ý nghĩa.
Hai người nói mấy câu, hai nam minh tinh kia đều hít vào một hơi khí lạnh.
- Tiền cũng vô dụng.
Nếu vừa rồi Mạc Phàm nói những lời này, chắc chắn bọn họ cảm thấy Mạc Phàm quá kiêu ngạo.
Xã hội hiện giờ, tiền bạc là vô năng, không có tiền thì không làm gì được.
Nhưng Hứa Bình mở miệng liền muốn đưa tất cả tài sản, vậy mà vẫn bị Mạc Phàm từ chối.
Trong vô hình, bọn họ lập tức lùn đi không biết bao nhiêu so với Mạc Phàm.
Phải biết rằng Hứa Bình quay nhiều phim truyền hình như thế, gia sản cũng phải vài tỷ, vậy mà Mạc Phàm không động tâm.
Ngay cả tiền bạc đều không đả động đến người này, chắc chắn người này không phải người bình thường.
Hứa Bình nhíu mày, vẫn không có một chút bất kính.
- Vậy phải làm thế nào mới mời được bác sĩ Mạc ra tay một lần.
- Duyên phận, tôi gặp được cô ở đây, đó là cha mẹ cô chưa tận, cũng là hiếu thảo của cô làm trời cảm động, tôi sẽ cứu cha mẹ cô, còn không lấy một xu.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Một người đồng ý đưa toàn bộ gia sản cứu cha mẹ, nếu gặp, tất nhiên hắn sẽ không mặc kệ.
- Chuyện này…
Hứa Bình sửng sốt, trong mắt lập tức khó che giấu vui mừng sợ hãi.
Cảm giác giống như nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm, bỗng nhiên có ngày trời quang mây đãng.
- Cảm ơn Mạc tiên sinh, những lời Mạc tiên sinh nói tôi suy xét rõ ràng rồi, vị cô nương này, ngày mai cô đến công ty tôi, cô sẽ là nữ chính bộ phim truyền hình của tôi, chúc mừng cô.
Hứa Bình lấy lại tinh thần, vươn tay ra với Lưu Phỉ Phỉ.
Những lời này vang lên, xung quanh lặng ngắt như tờ.