6 giờ tối, Lan Quý Phi.
Bởi vì Lâm gia chèn ép, cuối cùng Lan Quý Phi đóng cửa vài ngày cũng khai trương.
Trước cửa sớm đã đỗ đầy xe sang, như Mercedes – Benz G Class, Ferrari, Bugatti Veyron, Lamborghini thấy trên TV, đều thấy được ở nơi này.
Một số phú hào, công tử tỉnh bên mặc trang phục hoa lệ dẫn theo bạn đi vào Lan Quý Phi, không thể không nói cục diện rất lớn.
Không lâu sau, rất nhanh Lan Quý Phi tụ tập rất nhiều người giàu có.
Ở cửa, Lưu Nguyệt Như giơ ly rượu vang, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên cao lớn uy vũ đi một mình mới tiến vào.
- Phong Nhạc, người kia là gia chủ Lưu gia thủ đô sao?
Bà không biết về thủ đô lắm, nhưng có một số người nhà giàu đứng đầu, bà vẫn quen.
- Lưu gia thủ đô, là người nhà của tướng quân khai quốc đó sao?
Cha Mạc Phàm hỏi.
- Không chỉ gia chủ Lưu gia đến đây, hai vị bên cạnh ông ta một người là Trần gia thủ đô, một người là người của Chu gia.
Mộc Phong Nhạc chỉ đám người, cười nói.
Có những người này, hội đấu giá tối nay sẽ thành công một nửa rồi.
- Cái gì?
Cha Mạc Phàm và đám Lưu Nguyệt Như nhìn theo ngón tay Mộc Phong Nhạc, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Những người đó là người của gia tộc nổi tiếng ở Hoa Hạ, bất luận là ai đều như bá chủ.
Những người tới tham gia hội đấu giá của Mạc gia bọn họ, không phải không thể kiếm được số tiền lớn một đêm.
- Lần này chúng ta có hi vọng rồi.
Liệt Hỏa há to miệng, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười nói.
Trong số những gia tộc này có mấy gia tộc địa vị ngang với Lâm gia Giang Nam, không thể sợ Lâm gia, khả năng bọn họ thắng sẽ lớn hơn chút.
- Đừng cao hứng sớm như thế, không đơn giản như vậy đâu.
Lưu Nguyệt Như nửa vui nửa lo nói.
Chuyện Mạc gia tổ chức hội đấu giá lớn như thế, không có khả năng Lâm gia không biết, hội đấu giá này sẽ không thuận lợi như vậy.
Còn nữa, trong số những người đó không nhất định đều tới tham gia bán đấu giá.
- Nhiều người đến vì đồ của Mạc tiên sinh như thế, Lâm gia có thể đuổi bọn họ đi sao?
Liệt Hỏa cau mày nói.
- Nếu Lâm gia đến đây, có một số người không cần Lâm gia đuổi, sẽ tự mình rời đi.
Cha Mạc Phàm bất đắc dĩ nói.
Khi Mạc gia đoạn tuyệt với Tần gia, ông ta đã nhìn thấu.
Chỉ một câu của Tần gia, tất cả những người hợp tác với Mạc gia đều đứng về phía Tần gia.
- Đúng rồi, Phong Nhạc, Mạc tiên sinh bán đấu giá thứ gì thế?
Lưu Nguyệt Như tò mò hỏi.
Tối nay bọn họ có thành công giữ những kim chủ đó hay không, nhân tố lớn nhất trong đó là bán đấu giá vật phẩm.
Bà chỉ nghe được một số thông tin, có tổng cộng hai thứ, một thứ là sản phẩm bảo vệ sức khỏe, một thứ khác là sản phẩm dưỡng da, cụ thể là gì Mộc Phong Nhạc không nói rõ, bà cũng không hỏi nhiều.
Nếu hai thứ này hữu danh vô thực, hẳn là không tụ tập được nhiều nhà giàu có như thế.
Mộc Phong Nhạc và Tô Nhã Hân nhìn nhau cười, còn chưa mở miệng, một chiếc xe Porsche màu lam dừng trước cửa Lan Quý Phi.
Tươi cười trên mặt Mộc Phong Nhạc và Tô Nhã Hân cứng đờ, sắc mặt rất khó coi.
Đám Lưu Nguyệt Như và cha Mạc Phàm nhìn theo tầm mắt hai người, nhìn thấy người ngồi trong xe, lông mày nhíu lại.
- Cuối cùng cũng đến đây!
Trong xe có một người đàn ông phúc hậu, bộ dạng khoảng 40 tuổi, mặc tây trang giá trị xa xỉ, tay đeo đồng hồ Rolex bản số lượng có hạn, trên mặt tràn đầy tươi cười kiêu ngạo.
Người đàn ông này là gia chủ đương thời của Mộc gia, Mộc Hồng Viễn.
Mộc gia vì quan hệ giữa Lưu Nguyệt Như và Mộc Phong Nhạc, vốn có hợp tác với Mạc gia.
Nhưng sau khi Lâm gia lên tiếng, Mộc Hồng Viễn là người đầu tiên phân rõ quan hệ với Mạc gia đứng về phía Lâm gia.
Mộc Hồng Viễn mỉm cười bước ra khỏi xe, phía sau lần lượt có hơn mười chiếc xe sang đuổi tới.
Tống Chung người phụ trách khu vực Đông Nam Á của Thanh Bang ở nước ngoài, Liễu Như Phong gia chủ Liễu gia ở thủ đô, Phương Thần Vũ gia chủ Phương gia Giang Nam, Dư Danh gia chủ Dư gia, Chu Khoát Hải gia chủ Chu gia, vân vân, một đám người lần lượt bước ra khỏi xe.
Những người này vừa xuất hiện, không ít khách đã đến bàn tán xôn xao.
- Trưởng lão Thanh Bang, gia chủ Liễu gia? Thế lực bên phía Lâm gia không nhỏ đâu, tối nay có trò hay để xem rồi.
Một người chỉ tới xem
náo nhiệt cười nói.
Thanh Bang, Liễu gia, thế lực nào giậm chân cũng khiến đất rung núi chuyển, nhất là Thanh Bang ở nước ngoài, lại càng quyền thế ngập trời, chấn kinh nước ngoài.
- Hình như Lâm gia không có ai tới?
Một người tìm kiếm trong đám người nói.
- Người Lâm gia cần tới sao?
Người nọ khinh thường nói.
Đối phó với Mạc gia, những người này đủ rồi.
- Đúng vậy.
Những người khác gật đầu.
- Nhưng tôi nghe nói tối nay Lâm thiếu sẽ tới.
Người nọ cười thần bí nói.
- Thật vậy sao…
- Mọi người đợi xem, hội đấu giá tối nay sẽ rất đặc sắc.
Người nọ híp mắt cười nói.
Cách đó không xa, mấy người nghe thấy lời đám người này, liền thay đổi sắc mặt.
- Lương tổng, tôi thấy tối nay chúng ta đừng đấu giá tốt hơn.
Một thư ký nhỏ giọng nói.
Bọn họ đều bị đồ của Mạc Phàm hấp dẫn tới, nhà không phải lão nhân muốn Thiên Thọ Đan, thì kim ốc tàng kiều muốn Trú Nhan Đan.
Người Lâm gia không đến, bọn họ có thể đấu giá, nếu người Lâm gia có mặt, bọn họ dám đấu giá đồ của Mạc gia, đồng nghĩa với việc đối nghịch Lâm gia.
Bọn họ không phải là đại lão một phương, Lâm gia có uy hiếp rất lớn với bọn họ.
- Haizz, đi một bước tính một bước đi.
Lương tổng thở dài bất đắc dĩ.
Cha ông ta dần dần già nua, ông ta vốn chuẩn bị bỏ ra mấy triệu, để cha hưởng thụ thêm vài năm hạnh phúc, xem ra chỉ có thể tính toán khác.
Xung quanh tràn đầy tiếng bàn tán.
- Cậu tới nơi này làm gì, tôi nhớ rõ chúng tôi không mời cậu.
Lưu Nguyệt Như lạnh lùng liếc Mộc Hồng Viễn một cái, nhíu mày nói.
Bà và Mộc Phong Vãn bị ép rời khỏi Giang Nam đến Đông Hải, Mộc gia coi bà như hàng hóa gả cho người khác, là do Mộc Hồng Viễn gây nên.
- Chị dâu, chị nói như vậy là lục thân bất nhận đó, tuy đại ca đã qua đời, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, chị xem tôi nghe nói mọi người tổ chức hội đấu giá ở đây, chúng tôi lập tức dẫn người đến cổ vũ cho mọi người.
Mộc Hồng Viễn cười nói, chỉ vào đám Tống Chung, giống như ông ta thật sự tới cổ vũ.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, trong mắt lóe lên giận dữ.
Rõ ràng đám Mộc Hồng Viễn tới quấy rối, lại nói là tới cổ vũ.
- Ý tốt của cậu tôi nhận, mời các cậu về đi.
Lưu Nguyệt Như không cảm kích nói.
Nếu để bọn họ tiến vào Lan Quý Phi, không thể nghi ngờ sẽ khiến lượng lớn người rời đi.
Đám Mộc Hồng Viễn giống như đoán được, cười đắc ý.
- Thế nào, các cô đây là sợ chúng tôi đi vào quấy rối, yên tâm, chúng tôi tới đây chỉ muốn xem linh dược của Mạc đại sư mà thôi, nếu thật sự có thể đả động đến chúng tôi, nói không chừng chúng tôi sẽ đấu giá mấy món.
Mộc Hồng Viễn nói.
- Tai ông bị điếc à, phu nhân chúng tôi bảo các người cút đi.
Liệt Hỏa đứng dậy, tức giận nói.
- Tiểu tử, cậu muốn làm gì, muốn ra tay sao?
Liễu Như Phong cười khẽ, liếc mắt nhìn Liệt Hỏa với vẻ khinh thường, nói.
Liệt Hỏa chỉ là võ giả Nội Kình trung kỳ, cũng dám làm càn trước mặt bọn họ.
Không chỉ Liễu Như Phong, trong mắt Tống Chung cũng lộ ra khinh thường.
Liễu Như Phong vừa mở miệng, sắc mặt Lưu Nguyệt Như càng khó coi hơn.
Sao bà không biết Liễu Như Phong được, gia chủ Liễu gia võ đạo thế gia ở thủ đô.
- Cảm ơn ý tốt của các vị, nhưng chỗ ngồi hội đấu giá lần này của chúng tôi có hạn, mời các vị về cho, nếu không chúng tôi chỉ có thể gọi cảnh sát.
Lưu Nguyệt Như không nóng không lạnh nói.
- Hửm?
Lúc này đám Mộc Hồng Viễn nhíu mày.
Nếu Lưu Nguyệt Như không cho bọn họ vào, bọn họ chỉ có thể rời đi, không đạt được mục đích.
Đúng lúc này, một giọng nói chói tai truyền đến.
- Mạc gia cũng chỉ vậy thôi, vậy mà từ chối khách ở ngoài cửa.