Khi Tống Tử Duyệt gọi điện thoại, đám Mạc Phàm đã đến một tiệm mì.
Mạc Phàm ngồi đối diện Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên, ba người mỗi người gọi một bát mỳ và một ly đồ uống.
Bởi vì tiệm mì ở gần trường, có một số sinh viên đại học Đông Hải ăn cơm ở đây.
Những người này nhìn thấy Mạc Phàm ngồi đối diện Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên, một đám vô cùng hâm mộ ghen tị.
- Không phải người kia là hoa hậu giảng đường trường chúng ta sao, tiểu tử ăn cơm với hoa hậu giảng đường là ai thế?
- Không phải là bạn trai đấy chứ?
Trong chớp mắt, cả nhà hàng tràn đầy dấm chua.
- Mạc Phàm, chuyện hôm nay cảm ơn anh.
Trong đôi mắt Bạch Tiểu Tuyết lóe sáng lưu quang, làm như không nhìn thấy những ánh mắt đó, giơ đồ uống lên cười nói.
Nếu hôm nay Mạc Phàm không xuất hiện, chắc chắn cô và An Hiểu Hiên không có biện pháp bình yên rời đi.
- Cả tôi nữa.
An Hiểu Hiên nhíu chặt mày, nói xen vào một câu.
Cô không có hảo cảm với Mạc Phàm mấy, thậm chí còn có chút chán ghét, nhưng quả thật Mạc Phàm giúp cô một tay.
Nếu không học chó sủa, quỳ xuống là cô, mà không phải đám Tống Tử Duyệt.
Trong mắt Mạc Phàm hiện lên chút dị sắc, chạm ly với hai người kia, cười chua xót.
Kiếp trước hắn và Tuyết Nhi còn có đại bóng đèn An Hiểu Hiên tới tiệm mỳ này ăn cơm không ít lần.
Qua 500 năm, tiếp tục hình ảnh quen thuộc như thế, ít nhiều gì hắn cũng có chút cảm động.
- Chỉ thu thập Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt mà thôi, nhấc tay chi lao, không cần cảm ơn.
Mạc Phàm nói.
Kiếp trước, Tuyết Nhi vì hắn trả giá thật nhiều, lần này hắn trọng sinh, đừng nói là thu thập Tống Tử Duyệt, bảo hắn hái sao hái trăng hắn đều có thể làm cho Tuyết Nhi.
- Chỉ thu thập hai bọn họ mà thôi?
An Hiểu Hiên vừa uống một ngụm nước, nước đến yết hầu còn chưa nuốt xuống, nuốt cũng không nuốt được, trực tiếp mắc kẹt trong cổ họng.
“Khụ khụ…” An Hiểu Hiên ho mạnh.
- Hiên Hiên, không sao chứ?
Bạch Tiểu Tuyết vội vàng đấm lưng cho An Hiểu Hiên.
Mạc Phàm nhíu mày, tiện tay tạo một pháp ấn, một phù văn bay vào trong cơ thể An Hiểu Hiên, lúc này An Hiểu Hiên mới thở nổi.
- Đỡ hơn nhiều rồi.
An Hiểu Hiên lại ho khan vài tiếng, lúc này mới lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, tựa như nhìn hung thủ giết người.
- Anh có biết câu anh vừa nói bị Tống gia nghe được sẽ có hậu quả gì không?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
- Hậu quả gì?
- Biến mất khỏi Giang Nam.
Dám bất kính với Tống gia, chỉ cần những lời này bị Tống gia nghe được, chắc chắn người kia sẽ biến mất khỏi Giang Nam, chưa từng có ngoại lệ.
- Tống gia lợi hại như vậy sao?
Mạc Phàm nhướn mày, cười hỏi.
- Quả thật Tống gia vô cùng lợi hại, gần mấy trăm năm nay Tống gia đều đúc tiền cho đế vương, sau khi Hoa Hạ kiến quốc, Tống gia quay người thành ngân hàng, bối cảnh thâm sâu và tiền tài cường đại, khiến Tống gia có chút quan hệ với ngân hàng thế giới, nếu luận về thực lực, Tống gia đều lợi hại hơn Lâm gia, hơn nữa…
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, dừng một lát.
- Còn cái gì?
Mạc Phàm tò mò hỏi.
- Mạc Phàm, anh biết Lâm gia bị Mạc đại sư diệt không?
Bạch Tiểu Tuyết hỏi.
- Chuyện này…
Mạc Phàm cười, hắn vốn định nói cho Tuyết Nhi là hắn làm, nghĩ một lát liền buông ra.
Lúc này hắn nói cho Tuyết Nhi, chưa chắc Tuyết Nhi đã tin tưởng.
Trừ chuyện đó ra, hắn muốn dùng thân phận bình thường tiếp xúc với Tuyết Nhi, không hi vọng quan hệ giữa hắn và Tuyết Nhi có tạp chất bên trong.
- Tôi biết một phần.
- Lâm gia bị diệt, nguyên bản 90% số người Giang Nam đứng bên phía Lâm gia, trong 90% này có một nửa đứng trước mặt Tống gia, hiện giờ thực lực của Tống gia còn đáng sợ hơn nhiều, cho dù là Mạc gia cũng không dám làm gì Tống gia.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày nói.
- Hóa ra là như vậy.
Mạc Phàm lộ ra vẻ đã hiểu ra.
Chẳng trách thế lực Lâm gia còn sót lại vẫn dám đối nghịch với Mạc gia, hóa ra sau lưng có Tống gia.
- Cho nên khi nói chuyện anh phải cẩn thận một chút, họa từ miệng mà ra hiểu không?
An Hiểu Hiên tức giận dặn dò.
Mạc Phàm chọc Lâm Khuynh Thiên, vốn là tìm chết, nhưng vận khí của anh ta tốt, Lâm gia bị Mạc đại sư Đông Hải diệt.
Nhưng Mạc Phàm dám coi thường Tống gia như vậy, không phải lần nào cũng
có vận khí tốt như thế.
- Không phải đã tạo ra họa rồi sao?
Mạc Phàm cười khẽ, căn bản không để chuyện này trong lòng.
Xem ra cô bé An Hiểu Hiên này vẫn hoài nghi hắn không phải Mạc đại sư, nếu cô biết thân phận của mình, chắc chắn không nói như vậy.
- Nói cũng đúng.
An Hiểu Hiên nhíu mày, nằm sấp trên bàn, vẻ mặt lo lắng.
Với hiểu biết của cô với Tống Tử Duyệt, chắc chắn Tống Tử Duyệt sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Nhất là Mạc Phàm, Mạc Phàm tự mình thừa nhận không phải tộc nhân của Mạc đại sư, còn giẫm Tống Tử Duyệt thảm như vậy, nếu Tống Tử Duyệt bỏ qua cho Mạc Phàm vậy thì cô không tên An Hiểu Hiên nữa.
- Làm sao bây giờ?
An Hiểu Hiên bĩu môi nói.
Một tay Bạch Tiểu Tuyết để tay chống cằm, cau mày nói.
- Binh đến tướng chặn.Mạc Phàm cười khẽ nói.
Một Tống gia mà thôi, căn bản không làm gì được hắn.
Tống gia dám tụ tập nhiều người như vậy chống lại Mạc gia bọn họ, đó là muốn chết, chỉ cần hắn nguyện ý, có thể khiến Tống gia biến mất khỏi Giang Nam bất cứ lúc nào.
- Anh nói nhẹ nhàng quá nhỉ.
An tiểu thư liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nói.
Có Bạch Tiểu Tuyết ở đây, cô sợ Mạc Phàm ít đi nhiều.
- Như vậy đi, tôi về Bạch gia một chuyện, tôi sẽ xử lý chuyện này.
Bạch Tiểu Tuyết nghĩ một lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói.
Lần trước Mạc Phàm cứu cô khỏi tay cao thủ Thần Điện, nếu cô nói chuyện này cho cha mình, chắc chắn cha cô sẽ ra tay.
Nếu Bạch gia bọn họ ra mặt, ít nhiều gì Tống gia cũng nể mặt.
Dù sao Bạch Đồng Tử của Bạch gia bọn họ đã tồn tại từ thời Tần Thủy Hoàng, Tống gia cũng e ngại một chút.
- Để mình làm chuyện này cho, mình sẽ đi cầu xin lão gia tử nhà mình.
An Hiểu Hiên bĩu môi nói.
Bạch gia ra mặt, quả thật Tống gia sẽ nể tình.
Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc nói cho Bạch gia, Tiểu Tuyết rất thân thiết với một người đàn ông bình thường, chuyện này còn phiền phức hơn chọc Tống Tử Duyệt.
Với quy củ của Bạch gia, Bạch gia sẽ ra mặt bình ổn chuyện này trước, sau đó Mạc Phàm không thể gặp Tiểu Tuyết nữa.
An gia bọn họ là luyện khí thế gia, Tống gia cũng sẽ nể mặt một chút, cùng lắm thì cô đi xin lỗi Tống Tử Duyệt kẻ tiện nhân kia.
- Chuyện này…
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày.
- Ăn mỳ đi, lạnh là không ăn được nữa đâu, còn nữa, mấy ngày này anh cẩn thận một chút, đừng luôn trêu chọc phiền phức, lần này tôi có thể giúp anh, lần sau cũng không biết có thể giúp anh hay không.
An Hiểu Hiên ăn mỳ, nói với Mạc Phàm.
Cô không thích Mạc Phàm, nhưng không phải loại người vong ân phụ nghĩa.
Mạc Phàm vì cô mà đắc tội Tống Tử Duyệt, tất nhiên cô phải giúp Mạc Phàm giải quyết chuyện này.
- Chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Mạc Phàm lắc đầu cười nói.
Hắn không tìm phiền phức, nhưng luôn có phiền phức tìm hắn.
- Cái gì?
An Hiểu Hiên nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt.
Cô đang nghi ngờ ý trong lời nói của Mạc Phàm, một giọng nói chói tai truyền đến.
- Tiểu Tuyết, cô ở đây làm gì thế, tiểu tử này là ai?
Sắc mặt Bùi Thất Thất và An Hiểu Hiên lập tức khó coi, thân thể bị kiềm hãm, như trúng định thân pháp, vẫn duy trì động tác lúc trước không nhúc nhích.