Bạch Đồng Tử của Bạch Tiểu Phi mạnh hơn Bạch Tiểu Long, chút uy lực ấy trái ngược với thực lực của hắn, không khác gì lấy trứng chọi đá.
Trứng chim có thể phá nát tảng đá sao?
Cũng chỉ nhiễm chất lỏng của trứng mà thôi.
Sắc mặt Bạch Tiểu Phi khó coi, giống như ngạ lang bị người ta tát mạnh mấy cái, trong mắt lóe lên hung quang, lửa giận dậy sóng.
Chỗ dựa lớn nhất của anh ta là Bạch Đồng Tử, Bạch Đồng Tử không làm gì được Mạc Phàm, chuyện này nói lên thực lực của Mạc Phàm trên anh ta.
Vẫn nên rời đi trước tốt hơn, đợi tra rõ bối cảnh của Mạc Phàm, lại nghĩ biện pháp đối phó Mạc Phàm cũng không muộn.
- Các người cứ ăn từ từ, tôi đi trước một bước.
Anh ta nghiến răng nói, trong mắt tràn đầy âm lệ.
Anh ta không có biện pháp làm gì bọn họ, anh ta không tin Bạch Vô Thành cũng không được, đợi anh ta quay về tố cáo Bạch Vô Thành đi.
Anh ta còn chưa rời khỏi quán, giọng nói lạnh như băng của Mạc Phàm truyền từ phía sau đến.
- Đợi một chút!
Thân thể Bạch Tiểu Phi khẽ run lên, dừng lại.
- Còn chuyện gì?
- Tôi nhớ rõ anh đã nói, tôi thắng, anh sẽ không nói chuyện tôi và Tiểu Tuyết cho Bạch gia?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
Sắc mặt Bạch Tiểu Phi khẽ đổi, gật đầu.
- Không sai, tôi từng nói vậy.
- Mạc Phàm, đừng tin lời gia hỏa đó.
An Hiểu Hiên nhắc nhở.
Đàn ông Bạch gia được Bạch gia chiều hiếm mà tin được, Bạch Tiểu Phi là người không đáng tin nhất ở Bạch gia.
Lần này anh ta không công mà lui, vì lấy lòng Tống Tử Duyệt, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp khác.
Nếu Bạch Tiểu Phi tố cáo chuyện này cho Bạch gia, nhất định Bạch gia sẽ ra mặt.
Mạc Phàm cười nhạt, cầm lấy chén trà uống một ngụm, làm như không nghe thấy lời An Hiểu Hiên nói.
- Anh nói cho Bạch gia biết chuyện tôi ăn cơm với Tiểu Tuyết hay không tôi mặc kệ, nhưng quay về nói với Bạch gia, tương lai của Tiểu Tuyết do cô ấy tự quản, cô ấy thích ai ở bên cạnh ai thì kệ cô ấy, ai dám ngăn cản, tôi sẽ khiến Bạch Đồng Tử của người đó không mở nổi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hắn có biện pháp khiến Bạch Tiểu Phi câm miệng, nhưng hắn và Tuyết Nhi không cần phải trốn tránh.
Nếu Bạch gia ra mặt ngăn cản, giải quyết là được.
Một đời này, ai cũng đừng nghĩ cướp Tuyết Nhi khỏi hắn.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, bất luận là An Hiểu Hiên hay Bạch Tiểu Phi đều sửng sốt.
Mắt Bạch Tiểu Tuyết cũng mở to, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khiếp sợ.
Cô từng nghe rất nhiều người thổ lộ với cô, nhưng rất ít người khiến Bạch gia cho cô tự do.
Người đàn ông này rất đặc biệt, đặc biệt từ ngay lần đầu gặp mặt.
- Mạc Phàm, anh điên rồi!
An Hiểu Hiên kêu lên.
Mạc Phàm không ngăn cản Bạch Tiểu Phi mật báo, trái lại bảo Bạch Tiểu Phi cảnh cáo Bạch gia, đây đúng là muốn chết.
Bạch Tiểu Phi xoay người lại, khóe miệng cong lên tươi cười nham hiểm.
Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm đổi ý, muốn giữ anh ta ở lại, ai biết Mạc Phàm bảo anh ta đi cảnh cáo Bạch gia.
- Tiểu tử, cậu chắc chắn phải làm như vậy, nói cho cậu biết, cậu đây là tự tìm đường chết.
Bạch Tiểu Phi híp mắt, cười nói.
Không thể không nói, lá gan tiểu tử này rất lớn, dám cảnh cáo Bạch gia bọn họ.
Nhưng lá gan lớn thường chết càng nhanh hơn.
- Muốn chết sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.
- Để cho anh xem cái gì là tự tìm đường chết!
Nói xong, trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, hai đạo hào quang màu bạc nở rộ trong mắt hắn, nhanh chóng liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Phi.
Bạch Tiểu Phi còn chưa phản ứng kịp, hai đạo bạch quang như đao bay vào trong mắt anh ta.
Bỗng nhiên anh ta cảm thấy mắt đau xót, giống như bị nước tiêu nóng hắt vào.
- Tiểu tử, cậu đã làm gì tôi?
Anh ta vội vàng dụi mắt, giận dữ hét.
- Không có gì, chỉ phong bế Bạch Đồng Tử của anh mà thôi, bây giờ anh có thể đi rồi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói, giống như phong bế Bạch Đồng Tử của Bạch Tiểu Phi đơn giản như một ngày ba bữa.
Một câu đơn giản, khiến vẻ mặt Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên thay đổi, nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.
- Bạch Đồng Tử bị phong bế sao?
Bạch Đồng Tử của Bạch gia ngoại trừ từ huyết mạch ra, nghe nói đến từ Tiên giới, cho nên trừ phi thực lực vượt người Bạch gia xa, nếu không rất khó phong ấn Bạch Đồng Tử, Mạc Phàm chỉ liếc mắt một cái liền phong ấn Bạch Đồng Tử của Bạch Tiểu Phi?
Vẻ mặt Bạch Tiểu Phi sửng sốt, anh ta vội vã muốn mở Bạch Đồng Tử, sau khi sử dụng đồng tử cửu trọng, vẫn có thể mở được Bạch Đồng Tử, chẳng
qua mắt bị tổn thương khá lớn.
Nhưng hiện giờ khi anh ta thôi động nội lực mở Bạch Đồng Tử, vậy mà mắt không có một chút phản ứng, gương mặt anh tuấn của anh ta lập tức trở nên hung dữ.
Bạch Đồng Tử là chỗ dựa lớn nhất của anh ta, cũng là thứ anh ta kiêu ngạo nhất.
Trong quá trình theo đuổi Tống Tử Duyệt anh ta đã bại bởi Thu Minh Nguyệt, nếu không có Bạch Đồng Tử, anh ta càng không đáng một đồng trước mặt Tống Tử Duyệt.
- Tiểu tử, mở Bạch Đồng Tử của tôi ra ngay!
Bạch Tiểu Phi giơ tay chỉ Mạc Phàm, giận dữ hét.
- Mỳ của chúng tôi sắp lạnh rồi, anh còn nói tiếp, không muốn tay nữa sao?
Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, liếc mắt nhìn ngón tay Bạch Tiểu Phi một cái, hỏi.
Chuyện hắn chán ghét không nhiều lắm, một trong số đó là bị người ta dùng tay chỉ.
Bạch Tiểu Phi bị Mạc Phàm nhìn chằm chằm như thế, lúc này mới tỉnh táo lại, trong mắt tóe lửa, không dám nói gì nữa.
Mạc Phàm có thể chống lại Bạch Đồng Tử của anh ta, lại phong bế được Bạch Đồng Tử lại, chắc chắn thực lực trên anh ta nhiều.
Anh ta dám ra tay với Mạc Phàm, mới là muốn chết.
Nhưng anh ta cứ rời đi như vậy sao?
ằ ố ồ ố ế ắ ổAnh ta nghĩ rằng mình sẽ báo được thù cho Tống Tử Duyệt, hiện giờ không báo được thù, Bạch Tử Đồng vốn không làm gì được Mạc Phàm, hiện giờ lại bị Mạc Phàm phong bế lại, bắt gà không được lại bị gà mổ bị thương.
- Cậu, các người đợi đó.
Anh ta nói xong nổi giận đùng đùng rời đi, không quay đầu lại.
Trong tiệm mì, Bạch Tiểu Phi không công mà lui, những người lúc trước cảm thấy Mạc Phàm xong rồi, vẻ mặt đờ đẫn.
- Người có thể ăn cơm với hoa hậu giảng đường đúng là không phải người bình thường.
- Ăn cơm của anh đi, cẩn thận cậu ta bịt miệng anh.
Một người khác dùng đũa đánh người này nói.
Có thể phong bế Bạch Đồng Tử của Bạch gia, thì có thể bịt miệng bọn họ, đừng nói gì thì tốt hơn.
Trong lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm vô cùng kỳ lạ.
Ngay cả Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên cũng khẽ đảo mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, mãi mà không động đũa.
- Mỳ lạnh chưa, tôi bảo ông chủ đổi bát khác nhé?
Mạc Phàm thấy hai người không động đũa, cười hỏi.
- Mỳ không lạnh, tâm lạnh, anh thật sự không phải tộc nhân của Mạc đại sư sao?
An Hiểu Hiên hơi tức giận hỏi.
Mạc Phàm bảo Bạch Tiểu Phi cảnh cáo Bạch gia, nếu Mạc Phàm không phải Mạc đại sư, anh ta thật sự xong rồi.
- Tôi có phải hay không quan trọng lắm à?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
- Anh nói xem, nếu anh không lợi hại, nên nhanh chóng rời đi tốt hơn.
An Hiểu Hiên liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nói.
- Tôi lợi hại hơn cô nghĩ nhiều.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Mạc đại sư chỉ là một trong những thân phận của hắn, y tiên bất tử cũng chỉ là quá khứ.
Một đời này, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, thiên hạ vô địch cũng không là gì.
- Vậy tự giải quyết cho tốt đi.
An Hiểu Hiên tức giận nói.
Người này tự đại như thế, để anh ta chịu thiệt đi.
- Hiên Hiên, đừng nói nữa, ăn mỳ đi, đợi lạnh không ăn được đâu.
Bạch Tiểu Tuyết cười khổ nói.
Mạc Phàm cường đại hơn rất nhiều người cùng thế hệ với bọn họ, nhưng muốn khiến Bạch gia cho cô tự do, vẫn là quá khó khăn.
Nếu đơn giản như thế, Bạch gia sớm đã không phải Bạch gia hiện giờ.
Mạc Phàm chỉ cười, không nói gì thêm.
Việc này khó với người khác, đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhấc tay là làm được.
Xem Bạch gia có thủ đoạn gì ngăn cản bọn họ?
Ba người thay đổi đề tài, vừa ăn vừa nói chuyện.