Thần Y Trọng Sinh

Chương 716


trước sau

Lâm Thiên Thành vui vẻ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn tiểu lão hổ bị nhốt trong lồng, còn bị xích sắt quấn lại.  

Mạc Phàm lợi hại đến mấy, hiện giờ có thể làm gì ông ta?  

- Mạc tiên sinh.  

Sắc mặt Lưu Nguyệt Như thay đổi, vội vàng nhìn xuống dưới đám mây, muốn đi xuống.  

- Bà nên thành thật ở yên đó đi, nếu không lão phu không ngại để bọn họ nhìn đã mắt.  

Âu Dương Minh Nhật hừ lạnh một tiếng nói.  

Ngón tay ông ta khẽ cử động, một sợi tỏa liên bảy màu khác bay ra, như rắn quấn quanh màn sáng bên ngoài Lưu Nguyệt Như, khóa Lưu Nguyệt Như lại.  

Lưu Nguyệt Như giãy giụa vài lần, tỏa liên bảy màu không nhúc nhích, sắc mặt bà lập tức khó coi hơn.  

- Tiểu tử, bây giờ cậu còn gì để nói, nếu không nói, vậy đàm phán hôm nay dừng ở đây.  

Âu Dương Minh Nhật nheo hai mắt, cười mỉa nói.  

Không phải tiểu tử này rất kiêu ngạo sao, chẳng phải cũng như Vạn Thiên Tuyệt biến thành con chó bị giam trong đây à.  

Nếu lúc trước Mạc Phàm khách sáo với ông ta một chút, có lẽ ông ta sẽ đối xử như Vạn Thiên Tuyệt, thả cậu ta rời đi.  

Nhưng tiểu tử này hung hãn như vậy, khiến ông ta mất mặt vài lần, vậy thì chết ở đây đi.  

Mạc Phàm bị trói ở đây, người Mạc gia còn lại càng không làm được gì.  

Ông ta nói xong muốn xoay người rời đi.  

Đám Tống Minh Huy, Lâm Thiên Thành nhếch miệng cười trêu tức, nhao nhao đứng dậy.  

Đàm phán đã kết thúc, Mạc Phàm không còn tư cách đàm phán với bọn họ nữa.  

- Hôm nay các người ai cũng đừng nghĩ rời đi.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

- Hửm?  

Âu Dương Minh Nhật nhíu mày, dừng bước.  

- Thế nào, tiểu tử, cậu còn chưa từ bỏ ý định sao, vậy chúng tôi ở đây đợi cậu một lát, cậu vung kiếm thử xem?  

- Mạc tiên sinh, không phải cậu chỉ biết mở mồm nói không vậy thôi chứ, tôi từng nghe nói cậu pháp lực vô song, cậu cho những phàm phu tục tử như tôi mở mang kiến thức một phen xem?  

Tống Minh Huy cười chói tai, lúc này ông ta thay bằng bộ mặt khác.  

Ngón tay Mạc Phàm vừa động, trong chớp mắt 16 đạo kiếm khí xuất hiện, như bảo kiếm ra khỏi vỏ, tốc độ vô cùng nhanh, chỉ trong phút chốc đã đến trước người đám Tống Minh Huy.  

Đám Tống Minh Huy thấy Mạc Phàm ra tay thật, sắc mặt thay đổi, lùi về sau theo bản năng.  

Âu Dương Minh Nhật hừ lạnh một tiếng, không nhúc nhích.  

Chỉ thấy 16 đạo kiếm khí vừa đến trước người đám Tống Minh Huy, một vòng sáng bảy màu xuất hiện trước người bọn họ, bảo hộ bọn họ ở trong, kiếm khí chém ở phía trên.  

Tiếng “keng” vang lên, màn hào quang bảy màu chỉ nhoáng một cái liền bảo vệ mọi người ở bên trong, kiếm khí tan ra.  

Cùng lúc đó, tiếng “rầm rầm” vang lên theo, 16 đạo tỏa liên bảy màu xuất hiện dưới chân đám Tống Minh Huy, như 16 con rắn bảy màu quấn lấy khắp nơi trên người Mạc Phàm.  

Chỉ trong chớp mắt, Mạc Phàm không chỉ không làm hại được đám Tống Minh Huy, trái lại còn bị tỏa liên bảy màu quấn chặt hơn.  

Đám Mộc Hồng Bân lập tức hiểu ra, chẳng trách Âu Dương lão gia không sợ hãi, từ lúc bắt đầu Âu Dương lão gia đã chuẩn bị xong sách lược vẹn toàn, Mạc Phàm không thể làm gì được bọn họ.  

Đắc ý trên mặt một đám người lập tức dày đặc hơn nhiều.  

Trong chớp mắt tâm tình Lưu Nguyệt Như rơi vào đáy cốc, sắc mặt vô cùng khó coi.  

- Mạc đại sư, cậu cũng không có bản lĩnh lắm, tôi thực hoài nghi sao cậu leo lên được vị trí thứ 5 Hắc Bảng, có phải cậu có người chống lưng hay không, nhanh gọi người đó ra, nếu không gọi có khả năng cậu không gọi được nữa đâu.  

Lâm Thiên Thành cười nói.  

Mạc Phàm bị nhiều dây quấn như thế, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, cười như không cười.  

- Tôi không có người chống lưng, nhưng trái lại các ông có, Thủ Hộ Nhất Tộc, các người còn chưa ra sao?  

Mạc Phàm cao giọng nói.  

18 đạo tỏa liên này và Thất Tuyệt Huyễn Quang Trận xuất phát từ đồng nguyên, nhưng không phải trận pháp đồng nhất, mà là bản thay đổi của trận pháp tên Cửu Khúc Hoàng Sa Trận.  

Dựa theo khí tức hắn cảm nhận được, là Thủ Hộ Nhất Tộc bày ra.  

Hắn vừa nói xong, kình phong từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, một đám người ăn mặc quái dị
xuất hiện trên tường quanh đình nghỉ mát, mỗi người đều lộ ra khí tức không kém, đúng là Thủ Hộ Nhất Tộc của Lâm gia.  

Những người này vừa xuất hiện, trong chớp mắt đám Lâm Thiên Thành vui vẻ.  

Bọn họ không phải võ giả, nhưng có thể cảm nhận được khí tức cường đại trên người 18 người này.  

18 người này đều không kém Âu Dương Minh Nhật, chắc chắn là Tiên Thiên Tông Sư.  

18 Tiên Thiên Tông Sư, lần này càng hay rồi.  

Hôm nay không chỉ có tiên trận bao vây Mạc Phàm, còn có những cao thủ này, Mạc Phàm có khả năng thoát khỏi đây sao?  

Âu Dương Minh Nhật gật đầu với 18 người này, tiếp tục nhìn về phía Mạc Phàm.  

Trong 18 người, những nam nhân mặc áo dài thư sinh hơi cúi người với Âu Dương Minh Nhật, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.  

- Tiểu tử, như cậu mong muốn, chúng tôi đã xuất hiện rồi, còn không nhanh giao chìa khóa ra đây?  

- Lão đại, đừng khuyên tên tiểu tử này nữa, chúng ta đợi ở đây được rồi, đợi tiểu tử này bị chết đói trong trận, chúng ta lại đi lấy cũng không muộn.  

Trong 18 người, một tăng nhân mặc hắc y cười nói.  

Tiên Thiên Tông Sư không thể nhịn đói, không ăn không uống thời gian dài sẽ chết đói, bọn họ chỉ cần đợi là được, xem sau này còn ai dám đánh chủ ý lên chiếc chìa khóa kia.  

- Tôi thấy không cần phiền phức như vậy, chỉ cần chúng ta bắt một đám người Mạc gia tới, chỉ cần trong một tiếng tiểu tử này không giao chìa khóa ra, thì giết một người Mạc gia, tôi không tin tiểu tử này không giao chìa khóa.  

Mỹ phụ mặc cung trang lạnh lùng nói, trong đôi mắt lóe lên sắc bén.  

Vì tiểu tử này giết Lâm Khuynh Thiên, khiến bà ta đi từ nước ngoài đến tận Giang Nam, không giáo huấn thật tốt sao được?  

Tròng mắt Mạc Phàm hơi híp lại, ánh sáng lạnh như hàn băng lợi kiếm nở rộ, nđâu. Trướchìn mỹ phụ mặc cung trang.  

Hắn ghét nhất ai lấy người nhà hắn ra uy hiếp, nhưng cứ có người chạm vào chuyện này.  

Ngón tay giữa của hắn sáng lên, chìa khóa kia xuất hiện trong tay hắn.  

- Chìa khóa ở đây, nhưng chìa khóa này không cần người bảo vệ nữa, bởi vì hôm nay các người đều phải chết.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Mạc Phàm vừa nói những lời này, xung quanh ngoại trừ Lưu Nguyệt Như ra, Âu Dương Minh Nhật, Tống Minh Huy, Thủ Hộ Nhất Tộc, còn có đám Lâm Thiên Thành đều nở nụ cười.  

Ở trong mắt bọn họ, Mạc Phàm đã là thú trong lồng, vậy mà còn dám nói bọn họ đều phải chết.  

- Tiểu tử, có phải cậu đang nằm mơ hay không?  

- Tôi cảm thấy tiểu tử này đang nói đùa.  

Lâm Thiên Thành cười nhạo nói.  

Xung quanh tràn đầy tiếng cười nhạo.  

- Tiểu tử, chúng tôi cầm lại chiếc chìa khóa kia là chuyện sớm hay muộn, nhưng cậu muốn giết chúng tôi, phải ra khỏi tiên trận và trận pháp của Thủ Hộ Nhất Tộc tôi trước đã.  

Người đàn ông tóc hoa râm mặc đồ xanh nói.  

10 năm trước Vạn Thiên Tuyệt đều bị giam bên trong, hiện giờ ngoài Thập Bát Hoàng Sa Trận của Thủ Hộ Nhất Tộc bọn họ ra còn có tiên trận, tiểu tử này có thể thoát được sao?  

Mạc Phàm cười nhạt, không sốt ruột phá trận, mà nhìn Tống Minh Huy.  

- Tống Minh Huy, gọi người chống lưng cho ông ra luôn đi, nếu không ông không có cơ hội gọi người đó ra đâu.  

Trước mắt mọi người sáng lên, lập tức nhìn về phía Tống Minh Huy.  

- Còn ai sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện