“Bốp bốp…” Mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trán Tống Minh Huy xuống, ông ta không dám thở mạnh.
Mạc Phàm lắc đầu, Tống gia diệt.
Mạc Phàm gật đầu, Tống gia sống.
Vận mệnh của Tống gia bọn họ, dựa vào lắc đầu hay gật đầu này.
Một lát sau, Mạc Phàm khẽ mở môi son.
- Đứng dậy đi, muốn trở thành nô lệ của Mạc gia tôi, ông còn chưa đủ tư cách, nhưng chỉ cần ông dụng tâm làm việc cho Mạc gia chúng tôi, ông không chỉ trở thành nô lệ của Mạc gia chúng tôi, tôi còn có thể khiến Tống gia ông thành gia tộc cường đại nhất Hoa Hạ.
Vẻ mặt Tống Minh Huy sửng sốt, mãi mà không phản ứng kịp.
- Tôi không nghe lầm chứ?
Sở dĩ ông ta mời gia tộc Wiki đến gây khó dễ cho Mạc gia, là muốn trở thành thế gia đứng đầu Giang Nam.
Vậy mà Mạc Phàm có thể khiến Tống gia ông ta trở thành gia tộc cường đại nhất Hoa Hạ, bỗng nhiên ông ta có cảm giác vui như sống sót sau tai nạn.
- Chỉ cần ông tận tâm làm việc cho Mạc gia tôi.
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Khiến Tống gia trở thành gia tộc cường đại nhất Hoa Hạ, đối với người khác thì khó như lên trời, đối với hắn thì dễ như trở bàn tay.
- Tống gia chúng tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực cống hiến sức lực cho Mạc gia, nếu hai lòng, thiên lôi đánh xuống.
Tống Minh Huy không nghe sai, ông ta giơ hai ngón tay lên, thề son sắt nói.
Người khác hứa hẹn khiến gia tộc ông ta đứng đầu Hoa Hạ, chắc chắn ông ta sẽ không tin, dù sao Hoa Hạ có nhiều gia tộc cường đại như vậy, Tống gia bọn họ làm cách gì cũng không đẩy được bọn họ ra.
Nhưng Mạc Phàm phá được tiên trận, gi ết chết K tiên sinh, không thể nghi ngờ, Mạc Phàm có bản lĩnh này.
Mạc Phàm nhìn lướt qua thệ ấn chỗ mi tâm Tống Minh Huy, thu hồi Bạch Ngọc Kiếm.
- Ông lui xuống trước đi, cho ông ba ngày, tôi không hi vọng thương trường Giang Nam còn tin gây bất lợi cho Mạc gia tôi, nếu không ông nhảy lầu đi.
- Dạ, tôi lập tức đi làm.
Tống Minh Huy đứng dậy, cung kính cúi lạy Mạc Phàm một cái, rời khỏi đỉnh núi.
Tay Mạc Phàm tạo pháp ấn, thuận tay phá giải pháp thuật trên người Lưu Nguyệt Như.
Lưu Nguyệt Như thấy Tống Minh Huy rời đi, đôi môi hồng nhuận đóng lại mở.
- Bà có chuyện gì cứ việc nói với tôi là được.
Mạc Phàm thấy Lưu Nguyệt Như muốn nói lại thôi, hỏi.
- Mạc tiên sinh tin tưởng Tống Minh Huy này sao?
Lưu Nguyệt Như nhíu mày nói.
Tống Minh Huy có tiếng là khẩu phật tâm xà ở Giang Nam, bên này khách sáo với Mạc Phàm như vậy, đợi lát nữa về Tống gia nói không chừng sẽ phản bội Mạc gia.- Nếu ông ta ăn ở hai lòng, ông ta không rời khỏi được đỉnh núi này.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Một kiếm vừa rồi của hắn không đâm vào đầu Tống Minh Huy, nhưng một đạo kiếm khí tiến vào trong thức hải của ông ta.
Nếu Tống Minh Huy dám phản bội hắn, cho dù Tống Minh Huy chạy trốn tới tinh cầu khác, gi ết chết Tống Minh Huy cũng là chuyện một ý niệm trong đầu hắn.
- Nếu như vậy, tôi yên tâm rồi.
Lúc này Lưu Nguyệt Như mới thở phào nhẹ nhõm.
- Yên tâm đi, bây giờ cho dù bà lấy súng ép ông ta phản bội, ông ta cũng không phản bội.
Mạc Phàm cười nói.
Dưới ngự đơn giản là bốn chữ cưỡng ép dụ dỗ, cưỡng ép, dụ dỗ hắn đều làm hết rồi, trừ phi Tống Minh Huy là kẻ ngốc, nếu không sẽ không hai lòng.
- Chúng ta nhanh báo tin cho Moria đi.
Bỗng nhiên Lưu Nguyệt Như nhớ tới chuyện La gia phái người đến Đông Hải, vội vàng nói.
- Báo tin cũng vô dụng.
Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên hàn quang.
- Cái gì?
Sắc mặt Lưu Nguyệt Như thay đổi, mới thở phào nhẹ nhõm xong, lập tức nhíu mày.
Moria đứng thứ 9 Hắc Bảng, La Thành đại gia chủ La gia lại đứng thứ 6, chắc chắn Moria không phải đối thủ của ông ta, đám Tiểu Vũ gặp nguy hiểm rồi.
- Vậy làm sao bây giờ?
Hiếm khi sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, hắn bị nhốt trong Thất Tuyệt Huyễn Quang Trận, đã cảm nhận được có người xông vào trong Tụ Linh Đại Trận ở biệt thự số 9.
Lúc ấy hắn thông qua thần niệm báo tin cho Moria, nhưng người có thể xông vào Tụ Linh Đại Trận, Moria và Chu Hiệt khó mà ngăn được.
- Tạm thời bọn họ không gặp nguy hiểm.
La gia đến Đông Hải, đơn giản là bắt người Mạc gia áp chế, chắc chắn sẽ không giết người.
Nếu La gia dám giết, hắn sẽ khiến máu La gia nhuộm đỏ Mạc Bắc.
- Cụ thể thế nào, tôi quay về một chuyến thì biết.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Quay về sao?
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, vẻ mặt khó tin.
Mạc Phàm không giải thích cho Lưu Nguyệt Như, ngồi
khoanh chân giữa đình hóng mát.
Biện pháp nhanh nhất quay về biệt thự số 9, là thông qua Huyết Hồn Thạch hắn đưa cho Tiểu Vũ.
Thông qua Huyết Hồn Thạch quay về Đông Hải, bản thể của hắn rất dễ gặp nguy hiểm.
Hai tay hắn vũ động, một đám pháp ấn bay từ giữa ngón tay hắn ra.
81 pháp ấn nhanh chóng thành hình, bay đến vòng 9 người phía ngoài Cửu Khúc Hoàng Sa Trận.
Trận kỳ sáng lên, khí tức cổ xưa, tang thương lập tức xuất hiện, bên trong lại có vô số kinh văn lưu chuyển bay từ mặt đất lên bầu trời, xoay tròn trên đỉnh đầu Mạc Phàm.
Hắn lấy Bạch Ngọc Kiếm và Lôi Điện Tru Tà Kiếm ra, hai thanh kiếm cảnh giác trôi nổi quanh người hắn.
- Xem La gia động tay động chân gì rồi.
Hắn nhắm chặt mắt, thu lại sắc bén.
…
Lúc này, ở cửa biệt thự số 9 Đông Hải.
Một lão giả 6, 70 tuổi, mặc trang phục luyện võ màu đen, râu tóc hoa râm, trên mặt đều là nếp nhăn, nhưng hai mắt chớp lóe tinh quang, như có tia chớp nuốt nhả bên trong, đứng khoanh tay.
Đối diện lão giả, đám Moria, Thỏ Tử và Tiểu Vũ nhìn ông ta với vẻ cảnh giác, trong mắt lóe lên tức giận.
- Không ngờ Mạc gia Đông Hải nhỏ bé như vậy lại tụ tập nhiều cao thủ đến thế, đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt.
La Thành cười quỷ dị nói.
Mạc gia Đông Hải quật khởi chưa tới một năm, không chỉ có Moria, thành viên Long Tổ cũng đang bảo vệ quanh Mạc gia.
Tu vi của nữ đồ đệ Mạc Phàm cũng không tệ, một thời gian nữa cũng sẽ đứng trên Hắc Bảng.
Tụ Linh Trận này cũng không tầm thường.
Không thể không nói, Mạc gia cường đại vượt xa tưởng tượng của ông ta.
May mà bọn họ lựa chọn đối phó Mạc gia, nếu không đợi một thời gian nữa, nhất định Mạc gia sẽ giẫm đầu La gia bọn họ.
- La Thành, giao tiểu hồ ly nhà chúng tôi ra đây.
Hai tay Moria nắm lấy đoản kiếm, nhíu mày lạnh lùng nói.
Lúc trước cô đứng thứ 9 Hắc Bảng, tất nhiên biết La Thành đứng thứ 6 Hắc Bảng.
La Thành vừa tiến vào, cô liền nhận được thông tin từ Mạc Phàm.
Cô cứu Tiểu Vũ, lại khiến một cao thủ khác bắt tiểu hồ ly đi.
Chu Hiệt ra ngoài đuổi theo đến bây giờ còn chưa quay về, chắc chắn không đuổi được người kia.
- Tiểu hồ ly kia quan trọng với Mạc gia các cô như vậy sao?
La Thành cười mỉa hỏi.
- Quan trọng hay không đều là hồ ly của Mạc gia chúng tôi, không ai có thể lấy đi, nếu ông thức thời thì nhanh trả lại đây.
Moria nói.
- Hả?
La Thành nhướn mày, cười khẽ.
Mục tiêu của ông ta là em gái Mạc Phàm, như vậy mới dễ áp chế Mạc Phàm, khiến cậu ta cúi đầu trước La gia.
Không bắt được em gái Mạc Phàm, trái lại chỉ tóm được con linh hồ.
Ông ta vốn có chút thất vọng, nhưng xem ra con linh hồ này vẫn rất quan trọng với Mạc gia.
- Một nô lệ Mạc gia như cô không có tư cách này, muốn lấy con hồ ly kia cũng được, bảo tiểu tử Mạc Phàm kia tới tìm tôi, có lẽ lão phu sẽ suy xét trả lại cho Mạc gia cô hay không.
La Thành cười nói, trong mắt đều là khinh thường.
Moria vốn đứng dưới ông ta, lại thành nô lệ của Mạc Phàm, đâu có tư cách nói chuyện với ông ta.
- Ông…
Moria nhíu mày, ngọn lửa dấy lên trong mắt cô.
Thời gian cô tu luyện công pháp Mạc Phàm đưa cho còn quá ngắn, nếu không chắc chắn La Thành không dám khinh thường cô như vậy.
- Ông mau trả Tiểu Yến Tử cho tôi, nếu không tôi lập tức tố cáo với anh trai tôi, bảo anh trai tôi tới thu thập ông.
Tiểu Vũ cong môi, đôi tay trắng như phấn nắm chặt, tức giận nói.
- Anh trai nhóc sao?
La Thành liếc mắt nhìn Tiểu Vũ một cái, cười khinh thường.
- Nhóc là em gái Mạc Phàm đúng không, không nói đến chuyện anh trai nhóc có bản lĩnh quay về hay không, cho dù có, lúc này cậu ta tự thân đều đã khó bảo toàn, tới đây thu thập tôi thế nào?