Nghe thấy giọng Mạc Phàm, Thôi Tường vẫn duy trì tư thế đi về phía trước, như trúng ma pháp định thân, mồ hôi như hạt đậu chảy từ má xuống.
Rất lâu sau anh ta mới chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy Mạc Phàm mặc bộ đồ trắng đứng trước người anh ta, cầm đại kiếm huyết sắc có thể chém nát Thi Ma trong tay.
Anh ta còn chưa nhìn vào mắt Mạc Phàm, “phịch” một tiếng quỳ gối xuống.
- Mạc đại sư, tôi trên có mẹ già, dưới còn có con nhỏ, cậu tha cho tôi, tha cho tôi đi.
Thôi Tường đáng thương tội nghiệp nói.
Mạc Phàm đã diệt cả La gia, sẽ để ý mạng của một tiểu nhân vật như anh ta sao.
- Anh cảm thấy những diễn viên viên anh dùng quy tắc ngầm, đều chui từ trong tảng đá ra sao?
Mạc Phàm hờ hững hỏi.
Khi Thôi Tường gây khó dễ cho những người khác, hẳn là chưa từng nghĩ những người khác cũng trên có già, dưới có trẻ.
Sắc mặt Thôi Tường trắng bệch, hai mắt đảo liên tục, rất nhanh trước mắt sáng lên.
- Mạc đại sư, thành cổ La gia này là tôi dẫn cậu tới, không có tôi cậu không thể diệt La gia thuận lợi như vậy, nể mặt chuyện này, cậu tha cho tôi một mạng đi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.
- Nếu anh không biết La gia ở đâu, anh đã sớm chết rồi!
Nếu sau đó Thôi Tường thành thật, hắn có thể không so đo với Thôi Tường.
Nhưng Thôi Tường lại muốn hãm hại hắn nhiều lần, còn muốn sống.
Mặt Thôi Tường lập tức như cà nhiễm sương, trong mắt đều là tuyệt vọng.
- Mạc đại sư, tôi sai rồi.
- Sai rồi, anh phải trả giá thật nhiều vì lỗi lầm của mình.
Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, cát vàng như con kiến nhỏ màu vàng bò lên trên người Thôi Tường.
- Không…
Mắt Thôi Tường mở to, vội vàng phủi những hạt cát này.
Anh ta không động vào những hạt cát này thì không sao, anh ta khẽ động vào hạt cát càng tụ tập về phía anh ta.
Chỉ trong phút chốc, anh ta đã bị hạt cát bao phủ toàn bộ.
“A…” Tiếng kêu thê lương qua đi, hạt cát tản ra rơi xuống đất, nhưng không thấy bóng dáng Thôi Tường đâu nữa.
Trong đám người, bao gồm cả Lưu Phỉ Phỉ và Chu Hiệt bên trong, sắc mặt đều thay đổi.
Nhất là mấy nữ diễn viên vừa kéo Lưu Phỉ Phỉ với Thôi Tường, trực tiếp quỳ trên đất.
Hiện giờ có thể cứu bọn họ, chỉ có Lưu Phỉ Phỉ.
Lưu Phỉ Phỉ nhíu mày, nhìn về phía gương mặt tinh xảo đến hoàn mỹ của Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, anh xem?
Ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh, nhìn lướt qua những nữ diễn viên này, không nói gì.
Lúc này vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm.
Một lát sau, Mạc Phàm mới mở miệng.
- Nếu có lần sau, tôi sẽ khiến các người biến thành như La gia.
- Dạ, dạ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.
Mấy nữ diễn viên như được đại xá, vội vàng nói.
Người đáng sợ như thế làm chỗ dựa cho Lưu Phỉ Phỉ, nếu bọn họ lại gây khó dễ cho Lưu Phỉ Phỉ, vậy đúng là ngu ngốc.
Mạc Phàm cất huyết kiếm, dời mắt nhìn Hứa Bình.
- Đạo diễn Hứa, bây giờ mọi người có thể chuẩn bị lấy cảnh, tôi sẽ để Chu Hiệt ở đây bảo vệ.
- Dạ, cảm ơn Mạc tiên sinh.
Hứa Bình lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi nói.
Lấy cảnh lần này tuyệt đối là khó khăn nhất kiếp này của cô, đều có thể quay thành một bộ phim điện ảnh, nhưng cuối cùng vẫn lấy được cảnh rồi.
Người của đoàn làm phim nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ, nhao nhao tản ra, chỉ còn lại Chu Hiệt.
- Sư phụ, tiểu hồ ly đâu, không phải là?
Chu Hiệt đi tới, lo lắng hỏi.
Mạc Phàm diệt La gia, không thấy đưa tiểu hồ ly ra ngoài.
- Nó bị người khác mang đi rồi, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Mạc Phàm cau mày nói.
Trên người tiểu hồ ly có cấm chế hắn hạ, nếu tiểu hồ ly gặp nguy hiểm đến tính mạng, hắn sẽ cảm nhận được.
Hắn không cảm nhận được, chuyện này nói lên tiểu hồ ly không sao.
- Sẽ là ai đây?
Sắc mặt Chu Hiệt khẽ đổi, nói.
Hoa Hạ có không biết bao nhiêu cao thủ, nếu tìm dần dần, không biết phải mất bao lâu, lần này phiền phức rồi.
- Sư phụ cũng không biết, nhưng nếu là
kẻ địch, sớm muộn gì cũng xuất hiện.Mạc Phàm lắc đầu nói.
- Bây giờ chúng ta chỉ có thể đợi sao?
Mạc Phàm suy nghĩ một lát, dời mắt nhìn về phía Đông Nam.
Vẫn không rõ tung tích của tiểu hồ ly, sao hắn có thể ngồi đợi.
- Sư phụ đi tìm một người, người đó sẽ biết tung tích của tiểu hồ ly.
- Vậy con thì sao?
- Cho con cái này, con bảo vệ bọn họ lấy cảnh xong, trực tiếp về Giang Nam.
Mạc Phàm lấy Sơn Hà Ấn ra, tay tạo pháp ấn bay vào mi tâm Chu Hiệt, Sơn Hà Ấn lập tức bay về phía cô.
Làm xong những chuyện này, hắn biến về bộ dạng lúc trước, không ở đây nữa, bóng dáng nhoáng lên một cái liền đến ngoài trăm thước.
- Đúng rồi, La gia có thứ tên là Thiên Chi, cầm lấy giúp sư phụ.
Mạc Phàm dừng lại nói.
Thiên Chi là thứ cần cho Thứ Thể Châm của hắn, cũng là mục đích hắn tới La gia, tất nhiên không thể bỏ qua.
- Dạ, con nhất định sẽ tìm được.
Chu Hiệt cung kính gật đầu.
Mạc Phàm đáp, thân thể không ngừng lóe lên, nhanh chóng biến mất trong sa mạc.
…
Lúc này, trong cung điện dưới lòng đất ở nước ngoài, trên một tế đàn thủy tinh.
Một người đàn ông gần 50 tuổi, làn da ửng sáng như đứa bé, ngồi ngay ngắn phía trên, như một cái chuông lớn mãi mãi bất động.
Người đàn ông này không phải ai khác, đúng là Vạn Thiên Tuyệt dưới một người trên vạn người.
Hai mắt Vạn Thiên Tuyệt nhắm nghiền, ba nụ liên hoa sắp nở lóe sáng, trôi nổi trên đỉnh đầu ông ta.
Xung quanh ông ta có màu đỏ, màu vàng, màu lam phát sáng, bay từ trong bụng, ngực, mi tâm ông ta ra, tụ tập về phía liên hoa trên đỉnh đầu.
Theo những ánh sáng này nhập vào, liên hoa chậm rãi nở rộ, nở rộ.
Mãi đến khi ba đóa liên hoa nở rộ xong, môi Vạn Thiên Tuyệt khẽ mở.
- Ngưng!
Ba đóa liên hoa chớp lóe ánh sáng, gợn sóng tản ra xung quanh, ba đóa hoa hợp thành một.
Rõ ràng chỉ là ba đóa liên hoa hợp nhất, xung quanh cung điện lập tức lắc lư, có cự thạch ngàn cân rơi xuống liên tục, giống như cung điện này không chịu đựng được chấn động cường đại như thế.
Vạn Thiên Tuyệt không chút hoang mang, lông mày cũng không nhăn lại.
- Hợp!
Chữ này vang lên, trên đóa liên hoa nhạt màu đi, bóc ra, cuối cùng chỉ còn lại đài sen trụi lủi.
Cung điện lắc lư không giảm trái lại còn tăng, một khối cự thạch to cỡ căn phòng bay thẳng đến đỉnh đầu Vạn Thiên Tuyệt rồi hạ xuống.
Vạn Thiên Tuyệt vẫn thờ ơ như trước, nói một chữ cuối cùng.
- Sinh!
Quang ảnh cỡ một quả đấm xuất hiện trên đài sen, quang ảnh hình tròn, phiếm sáng bóng màu vàng.
Quang ảnh hình tròn này vừa xuất hiện, đài sen héo rũ trong chốc lát, quang ảnh hình tròn như nhận được tiếp tế, trong chớp mắt ngưng thực lại.
Không đợi tảng đá kia đập trúng người Vạn Thiên Tuyệt, một đạo kim quang cỡ một thước phóng lên trời, như một cây thiên trụ đội trời đạp đất.
Trong chớp mắt tảng đá đó được bao phủ bên trong, biến mất vô hình trong kim quang.
Cung điện giống như đã đến cực hạn, sập xuống.
Chỉ trong chớp mắt cung điện biến thành đống hoang tàn, chỉ có Vạn Thiên Tuyệt ngồi trên tế đàn thủy tinh thì hoàn hảo không tổn hao gì.
Vạn Thiên Tuyệt vẫn ngồi trên đó, kim quang phóng thẳng lên trời, mãi mãi bất động.