Thần Y Trọng Sinh

Chương 889


trước sau

Không phải Mạc Phàm thích cứu người sao, vậy thì dùng mạng mình đổi đi.  

Nó nói xong, một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, long trảo to lớn của nó xẹt qua bầu trời, để lại năm đạo bạch ngân trong không khí, sau đó lôi điện nhanh chóng đánh xuống.  

“Bùm” một tiếng thật lớn, long trảo vỗ vào Mạc Phàm trên bầu trời, đánh mạnh xuống đất.  

Đất đai trong sơn cốc chấn động, sơn thể run rẩy, tựa như có một trái bom nổ mạnh trong sơn cốc, một vùng thổ thạch, bụi bặm phóng lên trời, một đợt sau đó lại một đợt, rất lâu sau mới dừng lại.  

Không ít người ở bốn phía nuốt nước bọt.  

Long Vương U Châu to gần như một con thuyền, yêu thú khổng lồ như vậy còn có tốc độ nhanh đến thế, đúng là đáng sợ.  

- Nếu là tôi, chắc là đã bị Long Vương đánh thành mảnh rồi.  

Một người đàn ông gầy yếu khiếp sợ nói.  

- Long Tộc không hổ là yêu tộc cao nhất, nếu là tôi chỉ sợ cũng…  

- Không chỉ có ông, tên tiểu tử kia cũng không có khả năng sống sót rồi.  

Có người lẩm bẩm nói, trên mặt đều là khiếp sợ.  

Một trảo của Long Vương U Châu, cho dù là một ngọn núi cũng bị đánh nát hơn nửa, huống chi là người, Mạc Phàm cũng không ngoại lệ.  

Vẻ mặt đám Long Nhược Tuyết đang vội vàng tới ngẩn ra, trong mắt lộ vẻ khó mà tin.  

- Sao có thể như vậy?  

Chỉ một chiêu Mạc Phàm đã bị giết?  

Long Hoa Hội và mỹ nữ mặc hắc y đều cười.  

- Mạc Phàm ở trước mặt Long Vương U Châu, cũng chỉ thường thôi.  

- Khoan hãy vui mừng sớm như thế, tên tiểu tử kia không chết dễ như vậy đâu.  

Dạ Vô Nhai lạnh nhạt nói.  

- Hửm?  

Những người xung quanh ông ta nhíu mày, trong mắt chớp lóe tinh quang, nhìn về phía gần long trảo.  

Một trảo của Long Vương U Châu đánh tới, con rồng nhướn mày.  

- Tiểu tử, đầu óc cậu vô cùng ngu dốt, trái lại tốc độ rất nhanh.  

Long Vương U Châu vừa nói xong, ở cách đó không xa, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt xuất hiện.  

Mạc Phàm vừa xuất hiện, không ít người nhíu mày.  

- Tiểu tử này không chết sao?  

- Sao cậu ta trốn được?  

- Tốc độ nhanh thật, lợi hại!  

Bọn họ đều không nhìn thấy, Mạc Phàm liền thoát khỏi dưới móng vuốt của Long Vương U Châu, không thể nói tốc độ này không nhanh.  

Mạc Phàm không để ý ánh mắt của những người xung quanh, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Long Vương U Châu một cái.  

- Hợp lại tốc độ, giở thủ đoạn?  

Con rồng này tấn công thẳng trước, hấp dẫn lực chú ý của hắn, sau đó tăng tốc thi triển lôi đình nhất kích đến bên hắn, tốc độ không chậm, chủ ý cũng không tệ, đổi lại là những người khác có khả năng chết trên tay con rồng này rồi.  

Nhưng ở trước mặt hắn còn kém xa.  

Kỹ xảo như vậy, có thể lừa được cảm ứng của hắn sao?  

- Thế nào, tiểu tử, tốc độ của cậu cũng không chậm, có dám chơi với bổn vương một lát không, chỉ cần ngươi trốn được một lần, ta sẽ giết ít một người Mạc gia, thế nào?  

Long Vương U Châu vươn đầu ra, đầy hứng thú cười nói.  

Nó vừa dùng bí pháp Long Thiểm Chi Thuật của Long Tộc, tốc độ rất nhanh có thể nói là có một không hai.  

Nếu không phải tiến vào trong trận pháp của Diêu Nghiễm Hiếu, lão già Diêu Nghiễm Hiếu kia có thể giam được nó sao.  

Cho dù nó ở trong trận pháp của Diêu Nghiễm Hiếu, cũng thiếu chút nữa chạy được ra ngoài.  

Nếu không phải Diêu Nghiễm Hiếu liều mạng với thọ nguyên của mình, sao nó có thể bị phong ấn hơn 600 năm.  

Vậy mà tốc độ như thế không thể thương tổn được tiểu tử này, tiểu tử này không đơn giản.  

Nếu gặp được tiểu tử thú vị như thế, lập tức g iết chết thì quá đáng tiếc, dù thế nào cũng phải chơi đùa một lát.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.  

Năm ngón tay hắn mở ra, Lôi Kiếm xuất hiện tron tay hắn.  

Lôi Kiếm như tay hắn, “răng rắc” một tiếng nhanh chóng kéo dài, trong chớp mắt từ ba thước thành dài mười trượng.  

Mắt hắn nheo lại, nhìn về phía Long Vương U Châu.  

- Muốn chơi với ta, ta chơi với ngươi.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Nếu Long Vương U Châu này muốn chơi, hắn
đâu có đạo lý không phụng bồi?  

- Nhưng nếu ngươi không đánh trúng, thì ăn một kiếm của ta đi.  

- Tiểu tử, nếu ngươi có thể theo kịp tốc độ của bổn vương, bổn vương sẽ ăn một kiếm của ngươi, nhưng ngươi không có cơ hội anyf.  

Long Vương U Châu nhếch miệng cười.  

Nó thốt ra âm phù kỳ lạ, bỗng nhiên thân thể biến mất.  

Mắt mọi người chớp lóe ra tinh quang, nhãn lực phát huy đến mức tận cùng, nhìn về phía Long Vương U Châu.  

Lần trước bọn họ đều không thấy rõ, cuối cùng lần này cũng thấy được.  

Long Vương U Châu vừa cử động, trái lại xung quanh bọn họ không đổi nhanh, mà biến chậm gấp bội lần, giống như tua chậm trong phim.  

Long Vương U Châu ở trong màn ảnh chậm hơn gấp mười lần, còn như một đạo tia chớp màu đen xẹt qua trước mắt bọn họ.  

Không ít người chỉ nhìn thấy đuôi rồng, sau đó mắt không theo kịp, chớp mắt một cái nhìn Long Vương U Châu, Long Vương U Châu đã đến bên cạnh Mạc Phàm.  

Nhìn tốc độ này của Long Vương U Châu, không ít người ngầm nuốt nước bọt.  

Mạc Phàm cách Long Vương U Châu trăm mét, khoảng cách xa như vậy mà Long Vương U Châu đã đi đến với tốc độ chỉ trong chớp mắt.  

Tốc độ như vậy, ai có thể đỡ nổi?  

Long Vương U Châu đến bên cạnh Mạc Phàm, nó lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười nói.  

- Tiểu tử, bổn vương tóm được ngươi rồi.  

Ngay sau đó con rồng há to miệng, trên răng nanh chớp lóe sắc bén, không đợi Mạc Phàm phản ứng kịp, trực tiếp nuốt cả người Mạc Phàm mang theo kiếm.  

Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.  

- Kết thúc rồi sao?  

Có người nhìn xung quanh nói.  

Đúng lúc này, long lân trên lưng Long Vương U Châu dựng đứng, mắt nó nheo lại.  

- Không hay rồi!  

Nó gần như không do dự muốn chạy trốn, liền nghe thấy sau lưng có âm thanh như khi ngàn chim bay vang lên.  

Nó còn chưa kịp chạy trốn, Lôi Kiếm 10 trượng trực tiếp chém lên người nó, tốc độ đã không thể dùng nhanh để hình dung.  

Nếu tốc độ của Long Vương U Châu giống như gió, vậy tốc độ của Mạc Phàm là ánh sáng.  

Long toàn phong còn để lại dấu vết, nhưng ánh sáng bây giờ nhìn thấy không biết là bao nhiêu năm ánh sáng, tốc độ nhanh chậm đại biểu rất rõ.  

“Bùm!” Lôi điện nổ tung trên người Long Vương U Châu, không gian chấn động, lay động dữ dội, giống như sắp phá vỡ.  

Cơ thể to lớn của Long Vương U Châu lập tức rơi xuống mặt đất dưới một kiếm này.  

Mọi người lập tức sửng sốt, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.  

Long Vương U Châu đã rất nhanh rồi, nhưng không là gì ở trước mặt Mạc Phàm, giống như người lớn bắt nạt trẻ con.  

Sắc mặt đám Dạ Vô Nhai và người phụ nữ mặc hắc y khó coi, trong mắt đều là khó mà tin.  

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ thấy Mạc Phàm ra tay, ngay sáng nay bọn họ gặp Mạc Phàm ở trong trang viên Long Hoa Hội.  

Trận pháp, y thuật và pháp lực của Mạc Phàm thật sự nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ, nhưng ai có thể ngờ tốc độ của Mạc Phàm cũng nhanh như vậy.  

- Sao lại có chuyện này?  

- Sao tốc độ của tiểu tử này lại nhanh như vậy?  

- Nếu cậu ta dám đến đây, không phải thật sự có thể giết Long Vương U Châu này đấy chứ?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện