- Ma Long Chi Thể là gì?
Có người tò mò hỏi.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn thấy con rồng này lần đầu, nên không biết Ma Long Chi Thể là gì.
- Hẳn là một loại thể chất rất lợi hại?
Long Vương U Châu nghe thấy lời Long Nhược Tuyết nói, đầu rồng khổng lồ nhìn về phía cô, lông mày hơi nhướn lên, lộ ra vẻ bất ngờ.
Nha đầu này biết Ma Long Chi Thể đã khiến nó vô cùng bất ngờ, vậy mà còn khiến nó có cảm giác quen thuộc, còn là hơi thở nó vô cùng chán ghét.
- Tiểu nha đầu ngươi biết nhiều thật, ngươi là người của Long Tổ đúng không, Long Thanh Dương là gì của ngươi?
Long Nhược Tuyết nhíu mày, sao cô có thể không biết Long Thanh Dương.
ấ ổ- Ông ấy là tổ tiên của tôi.
Long Thanh Dương là người cùng thời với Diêu Nghiễm Hiếu, cũng là một trong những thành viên của tiểu đội Thanh Long.
- Chẳng trách bổn vương thấy quen thuộc như vậy, bổn vương không bắt được tiểu tử này, vậy giết ngươi trước đi.
Ánh mắt Long Vương U Châu phát lạnh, nói.
Năm đó người phong ấn nó chủ yếu là Diêu Nghiễm Hiếu, ngoại trừ Diêu Nghiễm Hiếu ra, còn có thành viên Thanh Long.
Trong số 7 thành viên của Thanh Long, Long Thanh Dương là một trong những người dùng lực nhiều nhất.
Nếu gặp hậu nhân của Long Thanh Dương, sao có thể bỏ qua.
Tốc độ của Mạc Phàm thật sự quá nhanh, không giết được Mạc Phàm, vậy giết hậu nhân của Long Thanh Dương xả giận trước cũng được.
Hơn nữa nha đầu này biết quá nhiều, giết trước tránh để lại hậu hoạn.
Long Vương U Châu nói xong, thân thể biến mất tại chỗ.
Sắc mặt Long Nhược Tuyết khó coi, nắm chặt tay lại.
Cách đó không xa, Mạc Phàm nhướn mày lên, trong mắt lóe lên lam quang, liếc mắt nhìn Long Vương U Châu biến mất một cái.
- Ma Long Chi Thể?
Tất nhiên hắn có biết Ma Long Chi Thể, một trong những thể chất của Ma Long, sức chống cự pháp thuật chỉ dưới Huyết Long Chi Thể, pháp thuật bình thường đều không thể làm gì Ma Long Chi Thể, quả thật là một loại thể chất phiền phức.
Nhưng ở trước mặt hắn, Huyết Long cũng phải quỳ xuống.
Một chân hắn giơ lên, khi hạ xuống đã đến trước người Long Nhược Tuyết.
Đầu ngón tay hắn sáng lên, Tam Thư và Tam Thánh Bút xuất hiện quanh hắn.
Hai thứ này vừa xuất hiện, sắc mặt không ít người thay đổi, đều nhìn về phía đám người Long Hoa Hội.
- Đây không phải là Tam Thư và Tam Thánh Bút của Long Hoa Hội sao, sao có thể ở trong tay Mạc Phàm, chẳng lẽ?
Có người khiếp sợ nói.
Tin tức Mạc Phàm đánh bại Long Hoa Hội đã truyền ra, nhưng còn chưa được chứng thực, chỉ truyền ra chút tin tức nhỏ.
Nhưng không có thứ gì so được với Tam Thư và Tam Thánh Bút, càng có thể chứng thực tin tức này.
- Chắc vậy, Long Hoa Hội bị đánh bại, còn thất bại rất thê thảm.
Có người lẩm bẩm nói.
Tam Thư và Tam Thánh Bút đều là gốc rễ của Long Hoa Hội, hai thứ này đều bị Mạc Phàm cướp đi, gần như tháo xuống bảng hiệu của Long Hoa Hội rồi.
Sắc mặt đám Dạ Vô Nhai khó coi, giống như bị người ta tát trước mặt mọi người.
Không chỉ sắc mặt đám Long Hoa Hội thay đổi, Long Vương U Châu lộ ra thân thể ở nửa đường, nhìn chằm chằm Tam Thư trong tay Mạc Phàm, trong mắt lóe lên vẻ kiêng kị.
- Đây là những quyển sách rách nát của đám thư sinh Nho Môn Sơn Ngoại Sơn sao?
Nho Môn là tông môn lánh đời, không có nhiều người biết đến, nhưng không là bí mật đối với Long Vương U Châu.
Hoa Hạ ngoại trừ nơi người bình thường có thể nhìn thấy, còn có một vùng người bình thường không thể nhìn thấy cũng không thể đạt được.
Những nơi này được chia làm hai, một vùng là Sơn Ngoại Sơn, vùng còn lại là Hải Ngoại Hải.
Trong Sơn Ngoại Sơn có một số môn phái lánh đời, Hải Ngoại Hải thì có yêu tộc và dị tộc Hoa Hạ.
Nho Môn ở trong Sơn Ngoại Sơn, một môn phái lánh đời.
Môn phái này am hiểu một số thuật phong ấn nhất, toàn thân quang minh chính đại là khắc tinh của yêu tộc nó.
Nếu có tồn tại thứ yêu tộc bọn họ ghét nhất, đó chính là đám thư sinh.
Không phải nó chưa từng thấy Tam Thư và Tam Thánh Bút này, hẳn là bảo bối của Nho Môn, cho dù Ma Thể Chi Long của
nó cũng khó chống lại hai thứ đó.
Nhưng vì sao hai thứ này lại xuất hiện trong tay tiểu tử kia.
- Tiểu tử, ngươi có quan hệ gì với Nho Môn?
- Nho Môn?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn lướt qua đám Dạ Vô Nhai đứng cách đó không xa.
- Ta không biết Nho Môn, trái lại biết một chút về Thánh Môn, nhưng hai thứ này hẳn là của Nho Môn, bị ta lấy được mà thôi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, sắc mặt đám người Long Hoa Hội thay đổi.
Thứ mình luôn kiêu ngạo bị người ta lấy đi, chuyện này đối với ai cũng đều là nhục nhã, nhất là đối với Long Hoa Hội bọn họ, lại càng vô cùng nhục nhã.
- Tiểu tử, quả thật Long Hoa Hội chúng tôi không bằng cậu, nếu cậu có bản lĩnh, thì đừng dùng đồ của Long Hoa Hội chúng tôi đối phó Long Vương đại nhân, nếu như vậy mà cậu còn làm được, sau này Tôn Bán Y tôi gặp cậu sẽ quỳ xuống.
Tôn Bán Y hừ lạnh một tiếng, không phục lắm nói.
Nếu bọn họ không phản kích, sau này có khả năng Long Hoa Hội không ngẩng đầu lên được ở thủ đô.
Mạc Phàm nhướn mày, dời mắt nhìn về phía Tôn Bán Y, lắc đầu cười.
Thứ này đã rơi vào tay hắn, thì là đồ của hắn, còn là đồ của Long Hoa Hội nữa sao?
Rõ ràng là Tôn Bán Y đang khích tướng hắn, sao hắn có thể không nhìn ra.
- Nếu tôi muốn ông quỳ xuống, ông không quỳ cũng không được, đầu gối của ông không có một chút ý nghĩa gì với tôi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Tôn Bán Y chỉ là một thủ hạ bại tướng, quỳ xuống có thể lọt vào pháp nhãn của hắn sao?
- Mạc Phàm, cậu…
Sắc mặt Tôn Bán Y lập tức như gan heo để vài ngày, khó coi hơn gấp bội lần.
- Nhưng nếu ông muốn thấy tôi không dùng Tam Thư và Tam Thánh Bút đối phó con rồng này, tôi sẽ làm như ông mong muốn.
Mạc Phàm nói tiếp.
Hắn nghĩ một lát sẽ có trăm biện pháp đối phó con rồng này, ông ta nghĩ hắn dùng Tam Thư và Tam Thánh Bút đối phó Long Vương U Châu sao?
Mạc Phàm vừa nói xong, sắc mặt không ít người sửng sốt.
- Tiểu tử này cũng quá kiêu ngạo rồi?
Vừa rồi Mạc Phàm chém nhiều kiếm như vậy, đều không thể làm gì Long Vương U Châu.
Không dễ dàng gì mới lấy ra được thứ khiến Long Vương U Châu kiêng kị, Tôn Bán Y chỉ khích tướng một lát, đã không dùng thứ này nữa.
- Dù sao người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, rất dễ bị khích tướng.
Một lão giả thất vọng nói.
Lúc này có thể thu thập Long Vương U Châu mới là chuyện quan trọng nhất, hành động theo cảm tính sẽ phải chết.
Long Nhược Tuyết nhướn mày, tức giận đến mức giậm chân.
- Mạc Phàm, cậu điên rồi à?
Long Nhược Tuyết không nhịn được quát.
Long Vương U Châu là Ma Long Chi Thể, có lẽ Tam Thư trên tay Mạc Phàm là thứ duy nhất đối phó được Long Vương U Châu, Mạc Phàm lại chủ động từ bỏ, không phải điên thì là gì?
Đám Tôn Bán Y cười vui vẻ, trong mắt đều là bất ngờ.
Bọn họ không ngờ Mạc Phàm thật sự không cần Tam Thư.
- Được lắm, tôi muốn xem cậu không dùng Tam Thư đối phó Long Vương thế nào.
Tôn Bán Y cười mỉa nói.
Long Vương U Châu cũng nhướn mày, trong mắt lộ ra vài phần hung ác nham hiểm.
Tốc độ của Mạc Phàm kinh người, cộng thêm pháp bảo của Nho gia khắc chế yêu tộc, tuy chưa đủ để đối phó nó, nhưng có lực uy hiếp hơn kiếm khí lúc trước.
- Tiểu tử, cậu chắc chắn muốn như vậy sao?