- Đúng là Abe Seimei sao?
Có người không tin, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Abe Seimei.
Abe Seimei là một trong những Âm Dương Sư nổi tiếng ở Nhật quốc.
Uy danh của ông ta trong Âm Dương Sư, giống như là kiếm khách Miyamoto Musashi.
Thời Edo Nhật quốc còn có một câu, không biết Kinh Dịch, nhưng biết Abe Seimei, đủ để thấy danh tiếng của Abe Seimei lớn như thế nào.
Cho dù là bây giờ, Nhật quốc còn đền thờ của Abe Seimei, mỗi ngày có mấy vạn người tế bái.
Một người có thể phong ấn Tengu, phong ấn bát đại kỳ xà như vậy, vậy mà xuất hiện ở thủ đô Hoa Hạ.
- Sao ông ta có thể sống lâu như vậy?
Có người cảm thấy khó hiểu nói.
Abe Seimei chết năm 1005 trước công nguyên, cho dù tu thành quỷ thần, hưởng thụ hương khói của vô số tín đồ Nhật quốc, qua ngàn năm cũng đủ khiến một quỷ thần phai mờ.
- Các ông không cần biết những chuyện này, các ông chỉ cần biết tự mình rời khỏi nơi này, hay tôi khiến các ông rời khỏi nơi này.
Abe Seimei thản nhiên nói.
Người khiến ông ta kiêng kị ở đây là Mạc Phàm và Long Vương U Châu, nhưng một người một con rồng lần lượt thi triển ra bí thuật, đều đã không phải đối thủ của ông ta.
Những người khác, vốn dĩ không có gì phải sợ.
- Chuyện này?
Không ít người nhíu mày, lộ ra vẻ do dự.
Quả thật bọn họ không muốn một người Nhật quốc lấy Thần Long của Hoa Hạ, nhưng là Âm Dương Sư nổi tiếng nhất ở Nhật quốc, bọn họ thật sự không có quá nhiều phần thắng.
- Làm sao bây giờ?
Không đợi bọn họ đưa ra quyết định, Long Vương U Châu vô cùng phẫn nộ thét lên.
- Lão quỷ, cho dù bản Long Vương bị nhốt trong đáy giếng, cho dù làm quỷ Hoa Hạ, cũng không trở thành vật chứa của ngươi.
Nếu nó biết đám lão quỷ này đưa nó ra là muốn lấy thân thể nó, nó tuyệt đối không ra ngoài.
Gầm thét xong, bỗng nhiên cơ thể nó to hơn, lớn hơn trước rất nhiều, tỏa liên màu bạc trên người nó cũng phát ra âm thanh “keng keng”, giống như muốn đứt ra.
- Muốn chạy trốn, bát kỳ đại xà không thể trốn ra được, một con tiểu long như ngươi có thể sao, biến trở về cho ta.
Abe Seimei không chút hoang mang rung tỏa liên màu bạc trong tay.
Tỏa liên lập tức co rút lại, cơ thể to lớn của Long Vương U Châu dưới tỏa liên giống như một tờ giấy nứt vụn, tỏa liên ghìm chặt vào cơ thể Long Vương U Châu.
“Rống…” Tiếng kêu thống khổ phát ra từ miệng Long Vương U Châu.
Tỏa liên nhanh chóng co rút lại, thân thể nó cũng nhỏ đi.
Chỉ trong phút chốc, Long Vương U Châu quay về hình dáng trước đó, trên người có rất nhiều vết máu sâu đủ thấy xương, nhuộm đỏ cả tỏa liên màu bạc.
- Ngươi còn vùng vẫy sao?
Abe Seimei khẽ liếc Long Vương U Châu một cái, nói.
Nói xong trong long thể màu đen của nó, một đạo ánh sáng ngọc bạch quang sáng lên.Bạch quang tỏa ra từ miệng nó và các vết thương trên người, khí tức chôn vùi khiến người ta hít thở không thông lập tức xuất hiện.
- Tự bạo, ngươi cảm thấy có khả năng sao, nếu ta nói muốn lấy thân thể ngươi, vậy thì là của ta, ngươi không cho cũng không được.
Abe Seimei không chút hoang mang nói.
Tỏa liên này tên là Âm Dương Càn Khôn Tỏa, nghe nói là Astro đại thần Nhật quốc trói buộc tengu lấy được.
Sau khi ông ta phong ấn tengu, thì chiếm được Âm Dương Càn Khôn Tỏa này.
Lại dùng Âm Dương Càn Khôn Tỏa phong ấn bát kỳ đại xà.
Ngay cả bát kỳ đại xà cũng không thể vùng vẫy dưới Âm Dương Càn Khôn Tỏa, ngoan ngoãn nghe lời ông ta, một con rồng Hoa Hạ có thể làm gì?
Muốn tự sát, phải xem ông ta có đồng ý không.
Ý niệm của ông ta vừa động, một chữ “phong” sáng lên trong lòng bàn tay nắm tỏa liên, lan về phía Long Vương U Châu.
Những hắc khí này biến mất vào trong cơ thể Long Vương U Châu, bạch quang trên người Long Vương U Châu lập tức nhạt đi.
Vẻ mặt Long Vương U Châu sửng sốt, trên mặt đều là khiếp sợ.
Nó không muốn trở thành vật chứa của
Âm Dương Sư Nhật quốc, nhưng ngay cả tự bạo nó cũng không làm được.
Chuyện này đáng sợ rồi, nó muốn chết mà không chết được.
- Chuyện này…
- Các ông còn ngăn cản tôi không, nếu không còn chuyện gì, lập tức cút cho lão phu.
Abe Seimei thấy Long Vương U Châu không nhúc nhích nữa, thì liếc mắt nhìn đám tu sĩ Hoa Hạ nói.
Một đám tu sĩ Hoa Hạ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Tránh ra thì không phải, không rời đi cũng không phải.
- Thôi, các người đều coi trọng mặt mũi như thế, vậy tôi chỉ có thể khiến các ông cút.
Abe Seimei khẽ thở dài nói.
Không ít người nhìn pháp khí chi chít trong không trung, mồ hôi to như hạt đậu lập tức chảy từ trán bọn họ xuống.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền từ bên ngoài đến.
- Trên người ông có huyết mạch yêu tộc đúng không, nếu không quỷ thần của ông đã không tồn tại được lâu như vậy.
- Hửm?
Mọi người nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.
Lúc này Long Thần Cửu Biến của Long Vương U Châu đã không có ở đây, ngoài ra 9 bóng dáng của Mạc Phàm cũng biến mất không thấy, chỉ còn lại mình Mạc Phàm.
- Không sai, trên người lão phu có huyết mạch yêu tộc.
Abe Seimei nhíu mày, nói thẳng không giấu diếm.
Đây là một trong những bí mật lớn nhất của ông ta, cha ông ta là nhân loại, mẹ của ông ta là một yêu thú có thể huyễn hóa thành người.
Cho nên trời sinh không chỉ có sáu ngón tay, còn có hai lưỡi dài, không chỉ tạo ra kết ấn người thường không làm được, còn phát ra âm thanh nhân loại không phát ra được, chuyện này khiến ông ta sinh ra đã bất phàm.
Đương nhiên đây cũng là nguyên nhân trải qua ngàn năm ông ta vẫn duy trì được thần hồn bất diệt.
Tuổi thọ của yêu tộc dài hơn nhân loại rất nhiều, cho dù biến thành quỷ thần cũng vậy.
- Thế nào, Mạc Phàm, bây giờ cậu muốn ngăn cản tôi sao?
Abe Seimei hơi nhếch miệng cười nói.
Quả thật Mạc Phàm rất lợi hại, xem như là thiên tài ngàn năm khó có được, cho dù là ông ta thời đó cũng không thể so được với Mạc Phàm.
Nếu Mạc Phàm ở trạng thái mạnh nhất, phần hồn này của ông ta không có mấy phần thắng, bản tôn trong đền thờ ra tay còn được.
Bây giờ sao, Mạc Phàm chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi, ông ta không cần phải lo lắng.
- Ngăn cản ông?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn lướt qua Abe Seimei, cười nhạt.
Mạc Phàm mới mở miệng, Long Vương U Châu giống như thấy được cọng rơm cứu mạng.
- Mạc Phàm, chỉ cần ngươi cứu bổn vương, bổn vương đảm bảo sẽ ở yên trong Tỏa Long Tỉnh không ra ngoài.
Cho dù ở yên trong Tỏa Long Tỉnh, cũng tốt hơn trở thành vật chứa của Âm Dương Sư này.
- Là ông đoạt đồ của tôi sao?
Mạc Phàm không để ý đến Long Vương U Châu, nói.
- Đến cảnh giới của chúng ta, hẳn là không thể dùng cướp đoạt để hình dung, tôi muốn lấy thì lấy, nếu cậu có bản lĩnh lấy về là được.
Abe Seimei cười nói, giống như không để Mạc Phàm vào mắt.
- Với thực lực này của ông, quả thật có thể lấy được rất nhiều thứ, nhưng không phải là tất cả, nhất là đồ của tôi và Hoa Hạ, cho ông ông có thể lấy, không cho ông ông không thể động vào một chút.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, lạnh lùng nói.