Hai ngày sau, mỗi ngày Mạc Phàm đều đến Tử Nguyệt Trai.
Huyết khế trên người Dạ Tình đã được hắn giải trừ, nhưng Âm Dương Chi Khí trên người Dạ Tình còn cần điều hòa, đây cũng là lý do hắn ở lại thủ đô ba ngày.
Ngoại trừ đến Tử Nguyệt Trai, hắn luôn ở trong Tứ Hợp Viện thủ đô, bắt đầu luyện hóa nghịch lân thành Thứ Thể Châm.
Trải qua hai ngày, chín nghịch lân đã biến thành cây châm còn mỏng hơn sợi tóc.
Cho dù để những cây châm này dưới ánh mặt trời cũng rất khó phát hiện.
Hắn nhìn những cây châm này, hơi nhếch miệng lên.
- Đợi quay về Giang Nam, là có thể bắt đầu Thứ Thể rồi.
Chu Hiệt đã quay về Giang Nam, lấy được Thiên Chi, đồ cần cho Thứ Thể lần đầu tiên và lần thứ hai đã có rồi.
Sau khi Thứ Thể xong, cơ thể hắn mới là Kim Cương Bất Diệt Thể chân chính.
Hiện giờ bắp thịt trên cơ thể, màng da hắn đều rất yếu, rất dễ bị thương.
Nếu không phải Long Vương U Châu vứt đi lực lượng thân thể, đi tu luyện Ma Long Chi Thể, dựa vào thân thể hắn không phải đối thủ của Long Vương U Châu.
Không biết bản tôn của Abe Seimei Nhật quốc và nhà Miyamoto có gì lợi hại, không thể không phòng những chuyện này.
Nhưng sau khi Thứ Thể xong, bất luận là cường độ cơ thể hay dung nạp linh khí đều cao lên không ít.
Đối phó Abe Seimei nổi tiếng ở Nhật quốc và nhà Miyamoto đều không thành vấn đề.
Lúc hắn đang suy nghĩ, ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Mạc Phàm phóng cảm ứng, nhíu mày, cất những cây châm này đi.
- Vào đi!
Giọng nói vừa vang lên, Giang Thành đẩy cửa vào cùng một mỹ nữ.
Mỹ nữ này khoảng 25, 26 tuổi, dáng người cao gầy mặc quần áo da màu đen, làm lộ rõ dáng người hoàn mỹ của cô ta, bất luận kẻ nào nhìn đều bị cô ta hấp dẫn.
Dưới mái tóc ngắn là một gương mặt trái xoan tinh xảo, trong đôi mắt nhỏ là con ngươi đen như mực, khiến người ta cảm thấy vô cùng sắc bén.- Tìm tôi có chuyện gì?
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên chút dị sắc, nhìn thoáng qua hai người đang nhíu mày, hỏi.
- Cậu là Mạc Phàm đúng không, đây là chuyện tốt cậu làm, cậu xem rồi làm đi.
Mỹ nữ tóc ngắn ném một xấp ảnh chụp về phía Mạc Phàm, bất mãn nói.
Đây là lần đầu tiên Mạc Phàm gặp mỹ nữ này, hắn cũng không tức giận, nhìn lướt qua những ảnh chụp này, những ảnh chụp này là một số người bị thương hoặc người chết.
Trên ảnh chụp đều là bị cắn, cào bị thương hay là bị xé mạnh, có một số gần như tứ phân ngũ liệt, giống như bị dã thú làm bị thương.
Cuối cùng là sinh vật hình người toàn thân đầy vảy màu đen, sau lưng là vây cá, trong miệng đều là răng nhọn, nhìn rất hung dữ.
- Thủy Tộc?
Tu Chân giới có rất nhiều Thủy Tộc, có một số tinh cầu còn đều là Thủy Tộc.
Tuy Thủy Tộc trên ảnh chụp yếu hơn Thủy Tộc ở Tu Chân giới, nhưng hẳn là Thủy Tộc trên Địa Cầu.
- Đây không chỉ là Thủy Tộc, còn là Thủy Tộc U Châu.
Mỹ nữ tóc ngắn nghiến răng nói.
Ở Hải Ngoại Hải có rất nhiều Thủy Tộc, nhưng chủng loại đều không giống nhau hoàn toàn, đặc tính của Thủy Tộc U Châu là có vảy màu đen.
- Những người bị thương và bị giết, đều là người của Long Tổ chúng tôi.
Mỹ nữ tóc ngắn nói tiếp.
Trong số những người bị thương có em họ cô ta, mới 9 tuổi đã bị yêu tộc cắn nát chân, thành một phế nhân.
Trải qua chuyện đáng sợ này, hiện giờ đứa bé đã xuất hiện thần kinh thất thường, cô ta không tức được sao.
Mạc Phàm nhíu mày, nhưng lập tức khôi phục như thường.
- Ý của cô là nói, những yêu tộc này ra tay tập kích Long Tổ là ý của Long Vương U Châu?
Hắn để Long Vương U Châu rời đi, vị mỹ nữ này và Giang Thành cùng tới hỏi tội, chỉ có thể là chuyện này.
- Ngoại trừ con rồng chết tiệt kia ra, còn có thể là ai?
Mỹ nữ tóc ngắn thấy Mạc Phàm lạnh nhạt, lửa giận không có chỗ phát ti3t, tức giận vỗ bàn nói.
Giang Thành ở bên cạnh thay đổi sắc mặt.
- Chu Tước, đừng kích động như vậy, chuyện này không đơn giản như
thế đâu, cho dù thật sự là Ngao Thiên Long Vương U Châu làm, cũng không liên quan đến Mạc tiên sinh.
- Nếu cậu ta không thả Ngao Thiên ra, sao lại xảy ra chuyện như vậy, cậu ta để cho Ngao Thiên chạy, tất nhiên Ngao Thiên chẳng dám gây sự với cậu ta, cậu ta là Mạc tiên sinh danh chấn thiên hạ, ở trước mặt cậu ta, chúng ta chỉ là một đám tiểu lâu la, tất nhiên Long Vương U Châu chỉ có thể khai đao với chúng ta.
Chu Tước âm dương quái khí nói, đôi mắt sắc bén ước gì có thể đục nát Mạc Phàm.
Nếu Mạc Phàm phong ấn Long Vương U Châu vào trong Tỏa Liên Tỉnh, áp trụ Hải Nhãn, thì đâu xảy ra chuyện như thế?
- Chu Tước?
Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn mỹ nữ này một cái.
Bốn tiểu đội Long Tổ, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, hắn từng gặp Bạch Hổ rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp Chu Tước.
- Chu Tước đúng không?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Chu Tước không sợ Mạc Phàm, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy sắc bén.
- Là tôi, thế nào, cậu muốn giết tôi sao, Thanh Long?
- Chu Tước, khôngđược vô lễ với Mạc tiên sinh.
Sắc mặt Giang Thành thay đổi, vội vàng nói.
Mạc Phàm làcường giả tốt tính nhất mà ông ta từng gặp, nhưng không phải vì Mạc Phàm tốt tính mà bất cứ ai cũng có thể làm càn trước mặt Mạc Phàm.
- Vô lễ, cậu ta là Thanh Long, tôi là Chu Tước, thời gian tôi ở Long Tổ còn lâu hơn cậu ta, dù thế nào tôi cũng là tiền bối của cậu ta, tiền bối dạy dỗ hậu bối, không phải là vô lễ đúng không, hay là Long Tổ hiện giờ đã đến mức chỉ cần quyền cứng thì có thể tự cao tự đại?
Chu Tước hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Trong mắt Giang Thành hiện lên chút lo lắng, nhưng không trả lời Chu Tước, mà nhìn về phía Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh, chuyện này liên quan đến an toàn của Long Tổ, cậu có thể tìm Ngao Thiên trở về, nếu có thể cậu hãy phong ấn nó tiếp trong Tỏa Long Tỉnh?
- Tìm Ngao Thiên trở về, ông nghĩ cậu ta là chủ nhân của Ngao Thiên à, có thể gọi Ngao Thiên tới là tới, có câu nói long quy đại hải, hổ đáo sơn lâm, ông không biết sao?
Chu Tước cười mỉa nói, giống như nghe được truyện cười.
Ngao Thiên đã quay về Hải Ngoại Hải U Châu rồi, người có thể tìm được Long Vương U Châu còn chưa sinh ra.
- Vậy cô muốn thế nào, Chu Tước?
Giang Thành lạnh lùng nói.
- Chuyện này vì người nào mà ra, thì người đó phải giải quyết, cậu ta nhất định phải bắt Ngao Thiên trở về, giao cho chúng ta xử phạt, không chỉ Ngao Thiên, ngay cả đám thuộc hạ dám ra tay với Long Tổ chúng ta cũng phải tru di cửu tộc, tôi cảm thấy Thanh Long nên đổi người rồi.
Chu Tước nói.
Giang Thành nheo mắt lại, hiếm khi lộ vẻ bất mãn.
Chuyện này không phải lỗi của Mạc Phàm, cũng chưa chắc do Ngao Thiên gây ra, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Mạc Phàm như vậy là không công bằng.
Hơn nữa…
- Chu Tước, chú ý cách nói chuyện của cô, thay đổi Thanh Long hay không là chuyện của tôi, cho dù là mẹ cô cũng không có tư cách nói những lời này?
Giang Thành trầm giọng nói.
Mẹ Chu Tước là trưởng lão Chu Tước, không phải trưởng lão Thanh Long.
- Tôi và mẹ tôi đều không có, nhưng ông xem thứ này có không.
Chu Tước giống như đã sớm chuẩn bị, cười lạnh lùng, lấy một tấm thẻ từ trong túi áo ra.
Nhìn thấy tấm thẻ này, sắc mặt Giang Thành khó coi.