Trên bầu trời, Ngao Thiên nhíu mày, sắc mặt ông ta thay đổi, trong mắt lộ ra bối rối.
Một tay ông ta nắm lấy đầu người điều khiển, ra lệnh:
- Nhanh lái phi cơ, đi!
Người điều khiển như tượng gỗ không do dự lái máy bay, phi cơ trực thăng bay ra xa, ra khỏi Hộ Sơn Đại Trận mới dừng lại.
Phi cơ trực thăng dừng lại, đám Tiểu Vũ mới tỉnh lại từ uy áp đáng sợ của ba người kia.
- Chú Long Vương, vì sao chúng ta phải rời đi, anh cháu đâu?
Tiểu Vũ non nớt hỏi.
- Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta ở đây không giúp được gì, còn liên lụy đến anh trai cháu, vẫn nên trốn xa một chút thì hơn, anh trai cháu…
Khi Ngao Thiên nhắc tới Mạc Phàm, thì thoáng nhìn qua phía Mạc Phàm, lông mày nhíu mày.
Nếu không phải vừa rồi bọn họ phản ứng nhanh, phi cơ trực thăng sẽ rơi xuống dưới dư âm tấn công của ba người, trái lại ông ta sẽ không sao, nhưng đám Tiểu Vũ sẽ không chịu được.
Còn Mạc Phàm…
- Chắc anh trai cháu không sao đâu.
Không chỉ bọn họ, sắc mặt đám Iga Ichibe cũng thay đổi.
- Nhanh rời đi, chúng ta không thể ở đây được.
Mọi người xung quanh vội vàng thi triển pháp thuật, liều mạng lùi về sau.
Bọn họ vừa rời khỏi đại trận phòng hộ ở núi Phú Sĩ, những cây hoa anh đào ở đây hóa thành tro tàn, không gian cũng không chịu nổi, tứ phân ngũ liệt như thủy tinh bị vỡ nát.
Không gian loạn lưu như hắc động bị xé rách bay vào trong không gian liệt phùng, hóa tất cả mọi thứ thành hỗn loạn.
Vừa rồi dưới núi Phú Sĩ còn như tranh vẽ, trong chớp mắt đã thành phế tích.
Nếu vừa rồi bọn họ ở đó, hậu quả có thể nghĩ được.
- Thần Cảnh ra tay, đúng là đáng sợ!
Có người thổn thức nói.
Chỉ là dư âm đã mạnh như vậy, đánh chính diện sẽ kh ủng bố cỡ nào.
Mọi người mở Nhãn Thuật đến mức tận cùng, nhìn về phía giữa khu chiến đấu.
Ở chỗ Mạc Phàm, tuy ba kiếm còn chưa hạ xuống, nhưng không chỉ mặt đất đã sớm nứt ra, không gian cũng hoàn toàn bị nghiền nát, Abe Seimei, Miyamoto Musashi và Tengu đều đứng trong hư không màu đen.
Dưới ba kiếm kh ủng bố, Mạc Phàm vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Hắn không quan tâm một kiếm phản phác quy chân của Miyamoto Musashi, cũng không để ý một kiếm âm dương định sinh tử của Abe Seimei kia, mà hơi xoay đầu, nhìn thoáng qua tay Tengu đặt lên vai hắn.
- Sở dĩ tôi coi như không có cô, vì cô chỉ là một sơn tinh dã quái, vốn dĩ không đủ nhìn trước mặt tôi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tengu Nhật quốc, không thể không nói là hơi thất vọng.
Tuy hắn cũng chưa từng thấy Tengu trong truyền thuyết Hoa Hạ, nhưng dựa theo truyền thuyết miêu tả, hẳn là tương tự với Tengu ở Tu Chân giới, là một loại Hống Yêu Thú cường đại, hùng hống thôn nhật, thư hống thôn nguyệt, cho dù là Long Tộc cũng kém xa.
Nhưng Tengu này chỉ là một Sơn Tinh tu luyện thành hình, giống như Sơn Thần, Thổ Địa trong sơn dã, sinh ra ở tảng đá, trong cây.
Nguyệt thực vừa rồi chỉ là hiện tượng hấp thu tinh khí nguyệt hoa dẫn đến, không phải nuốt sạch mặt trăng thật.
Nếu Sơn Tinh này có thể nuốt sạch mặt trăng, hắn chỉ có thể rời đi.
Tuy mặt trăng nhỏ cũng là cấp bậc hành tinh, có thể nuốt trăng chí ít là đại năng cấp bậc Hóa Thần trở lên mới làm được, hắn không thể nào đối phó.
Nhưng Tengu này không phải, nếu Tengu này là cấp bậc Hóa Thần, sao có thể bị Abe Seimei chế ngự?
Tengu nghe Mạc Phàm nói vậy, mắt lộ ra bên ngoài mặt nạ hơi nheo lại, trong chớp mắt ngọn lửa màu đen trên người cũng tăng lên nhiều, giọng nói trầm thấp vang lên theo.
- Khốn nạn, đi chết đi!
- Tôi muốn tìm linh sủng hộ thân cho em gái tôi, nếu cô còn sống, vậy là cô rồi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng nói.
Sau khi tiểu hồ ly rời đi, có đôi khi cả ngày Tiểu Vũ đều nhắc nuôi một linh sủng,
hắn vẫn chưa tìm được linh sủng thích hợp, vốn định mang Ngao Sương về, nghĩ lại trong trang viên có An Hiểu Hiên không phân rõ phải đã đủ phiền phức rồi, vậy mang Tengu này về cho Tiểu Vũ làm linh sủng vậy.
Sơn Tinh Thần Cảnh, ngoại trừ chơi với Tiểu Vũ, còn bảo vệ Tiểu Vũ nữa.
- Tiểu tử kia, cậu nói nhiều thật, đợi cậu sống sót hãy nói mang người nào đi.
Miyamoto Musashi trầm giọng nói, cuối cùng một kiếm chém qua không gian của ông ta cũng đến đỉnh đầu Mạc Phàm.
- Nếu kiếm của ông rất nhanh, vậy tôi nói cho ông nghe, đáng tiếc ông chỉ vừa đến cảnh giới này, Kiếm Tâm Thông Minh, phản phác quy chân, còn chưa có cơ hội tiến thêm một bước nữa, vậy thì chết đi.
Mạc Phàm nói.
Đến cảnh giới này, đối với người ngoài chỉ là mấy giây, còn đối với bọn họ thì quá dài.
Bởi vì vài giây chỉ là uống ngụm nước đối với người khác, đối với bọn họ thì có thể làm khô một cái hồ.Sắc mặt Miyamoto Musashi khó coi, lực đạo trên tay mạnh hơn vài phần, trong chớp mắt trường kiếm chỉ cách Mạc Phàm một chút.
Cùng lúc đó, một kiếm đáng sợ của Abe Seimei và một kiếm của Tengu cũng đến trước người Mạc Phàm.
Mạc Phàm cười khẽ, ý niệm vừa động, trên cơ thể xuất hiện vùng ánh sáng trắng, lập tức như trong suốt.
Dưới chân hắn vừa động, thân thể như linh hồn xuyên qua cơ thể Tengu đến phía sau Tengu.
Thân thể hắn nhoáng lên một cái, lùi về phía xa, ba kiếm lần lượt chém tới.
Một kiếm của Miyamoto Musashi vốn chém về phía Mạc Phàm thì chém về Tengu, kiếm Tengu đâm Mạc Phàm thì đâm Miyamoto Musashi, một kiếm còn lại của Abe Seimei thì chém về phía hai người.
- Tôi cũng trả lại ông một kiếm.
Lôi Kiếm trong tay Mạc Phàm khẽ vạch trong không trung, lôi điện như trăng lưỡi liềm chém nhanh về phía Abe Seimei.
Bất chợt xảy ra biến cố, sắc mặt Abe Seimei, Miyamoto Musashi và Tengu lập tức thay đổi.
Ba bọn họ đều dùng toàn lực, giống như mũi tên đã rời cung, đâu thể thu hồi lại dễ như vậy?
Nhất là Tengu, cuối cùng cô ta cũng hiểu ý câu vừa rồi, Mạc Phàm đợi cô ta sống sót, là bảo cô ta sống sót dưới một kiếm của Miyamoto Musashi, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt cô ta.
Chỉ trong chớp mắt, quỹ đạo kiếm của Miyamoto Musashi thay đổi, kiếm của Tengu cũng thành tấm chắn, quạt tròn trong tay còn lại cũng chém về phía kiếm chắn của Miyamoto Musashi.
Abe Seimei nhíu mày, trên Bát Chỉ Kính chớp lóe hào quang, một đạo ánh sáng bắ n ra, chắn trước một kiếm của ông ta và Miyamoto Musashi, Thiên Tòng Vân Trung Kiếm trong tay ông ta thì chém Lôi Kiếm đang chém tới của Mạc Phàm.
“Rầm rầm rầm!” Tiếng nổ mạnh vang lên, năng lượng kh ủng bố dao động như bão thổi quét xung quanh, khiến núi Phú Sĩ đã đủ hỗn loạn hoàn toàn bị hủy diệt, bụi đất mãi mà chưa tan ra.
Trong bụi đất, một tay Mạc Phàm cầm kiếm, không nhuốm bụi trần đứng ở nơi đó.
Miyamoto Musashi lùi ra rất xa, kiếm trong tay Tengu bị chém đứt, quạt tròn được xưng là có thể che toàn bộ tấn công bị chém một nửa, khôi giáp trên người cũng có vết rạn giống như vỡ ra bất cứ lúc nào.
Trên bầu trời, trái lại Abe Seimei không quá chật vật, nhưng một giọt máu chậm rãi tràn từ khóe miệng ông ta ra.
Mọi người xung quanh nhìn thấy kết quả này, toàn bộ đều sửng sốt.
- Chuyện này…