Triệu Khương Lan vừa nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên dù đang suy yếu vẫn kiên định nhìn nàng.
“Ngươi không được làm như thế!”
“Vậy vết thương của ngươi làm thế nào bây giờ!”
Mộ Dung Bắc Uyên cắn chặt răng: “Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Triệu Minh, huynh không cần phải đi theo, ngoan ngoãn ở đây đợi bổn vương trở về.”
Nàng mím chặt môi, gần như suy sụp.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn dáng vẻ của nàng, hắn biết Triệu Khương Lan rất khó chịu.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Triệu Khương Lan: “Nghe lời ta, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”
Triệu Khương Lan lau khóe mắt, nhưng trước sau vẫn chú ý đến vết thương của hắn.
Máu từ vết thương chảy dọc theo vạt áo thấm ướt cả một mảng lớn, nhìn vô cùng đáng sợ.
Nàng vẫn kiên quyết nói: “Ta muốn đi theo huynh.”
Dù sống hay chết, ít nhất bọn họ vẫn ở bên cạnh nhau.
Mộ Dung Bắc Uyên tức giận, dứt khoát nói: “Triệu Minh, bổn vương ra lệnh cho ngươi, mau lui ra.”
Ngụy An rốt cuộc không nhịn được nữa, ra hiệu tướng sĩ khống chế Mộ Dung Bắc Uyên.
Vết thương Mộ Dung Bắc Uyên càng thêm đau nhức, nhưng lại không thể để cho Triệu Khương Lan lo lắng, hắn chỉ đành chậm rãi đi ra ngoài.
Tướng sĩ ngoài doanh trướng thấy thế sợ đến ngây người.
Bọn họ vốn đã chuẩn bị quy thuận Thần vương điện hạ.
Ai ngờ Ngụy tướng quân lại hành động như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Triệu Khương Lan theo sau, trong lòng không ngừng lo lắng.
Ngụy An cao giọng nói với tất cả các tướng sĩ: “Vật đổi sao rời, ta không cầu xin các ngươi phải tiếp tục đi theo ta, nhưng dù sao ta cũng đã từng là chủ tướng của các ngươi, cho nên hôm nay, dù là ai cũng không