Triệu Khương Lan trợn to hai mắt, dù đang là giữa hè thì nàng vẫn lạnh đến phát run.
“Câm miệng!”
Ngụy An nhổ ra một búng máu, vẻ mặt thâm độc: “Cho dù các ngươi thắng thì đã sao, vì thế mà một vị nhi tử ngoan nở mày nở mặt vô cùng như vậy bị bỏ mạng, Hoàng thượng có thể vui vẻ sao? Haha, kéo được Thần Vương xuống địa ngục thì dù ta chết ở đây cũng đáng.
”
Triệu Khương Lan gầm lên: “Ta bảo ngươi câm miệng!”
Nàng gần như điên cuồng mà dồn sức đâm xuống, cuối cùng Ngụy An không chịu nổi, chết không nhắm mắt.
Triệu Khương Lan lạnh lùng rút kiếm dài ra, máu bắn ra văng tung tóe vào mặt nàng nhưng nàng giống như không thấy.
“Triệu công tử, La tướng quân còn đang chờ ngài, chúng ta vẫn nên mau đi ra ngoài thôi.
”
Nàng không nhớ là mình đi ra ngoài như thế nào, mưa to đã khiến quần áo của tất cả mọi người dính ướt từ lâu.
Triệu Khương Lan đi trong cơn mưa rào, cảm thấy sức lực toàn thân cũng bị nước mưa rửa trôi gần hết.
“Công tử, Triệu công tử!”
Trong hoảng hốt, có người cao giọng kêu gọi bên tai nàng.
Nàng mơ màng ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Hồng Vân.
Hồng Vân đã sớm biết Triệu Khương Lan được Mộ Dung Bắc Uyên len lén mang theo trở về, cũng đoán được nàng giả nam là vì mai danh ẩn tính.
Nhưng bây giờ thấy Triệu Khương Lan, nàng ấy vẫn lo lắng trong lòng.
Nàng ấy chưa từng thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Triệu Khương Lan.
Rõ ràng chủ thượng là luôn vui vẻ tùy ý, đối mặt với nhiều khó khăn hơn nữa cũng chưa bao giờ biết lùi bước.
Mà tuyệt đối không phải dáng vẻ bây giờ.
La Tước phóng ngựa từ một hướng khác tới, hỏi có phần bức thiết: “Triệu công tử, điện hạ vẫn không có