Bởi vì lo lắng La Tước sẽ sai người dán hình truy nã treo thưởng, Liên Tư Thành thậm chí không thể tùy tiện ra ngoài.
Cuộc sống ngột ngạt như vậy, cũng không biết lúc nào mới chấm dứt.
Nhưng có một việc khiến Liên Tư Thành vô cùng khó hiểu.
Sau khi hắn sa cơ, đám thuộc hạ kia hết lòng đi theo hắn cũng đúng thôi.
Tên Mặc Tuyền kia cũng không biết làm sao mà vẫn luôn nhìn chằm chằm sau lưng bọn họ, đi nhanh cũng đi, bước chậm cũng bước.
Liên Tư Thành không chịu được nói: “Mặc tiên sinh, ta đã từng sai người mời người đi theo để đánh giặc nhưng bây giờ thủy quân Đông Nam thất thủ, thế thua đã định, người cần gì phải đi theo ta nữa.”
Mặc Tuyền trong lòng hừ lạnh, ông ta vốn trải qua cuộc sống nghèo khó quen rồi, cũng không cảm thấy gì.
Nhưng khoảng thời gian qua ông ta đi theo Liên Tư Thành được người trong doanh trại ngưỡng mộ, của cải có được cũng rất dồi dào.
Mọi người đều nói từ tằn tiện sang xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ sang tằn tiện mới khó khăn.
Bây giờ để ông ta một mình trở lại trong căn phòng rách nát không có gì cả, sao ông ta có thể cam lòng.
Lúc ở doanh trại, Mặc Tuyền đã nắm rõ tình hình của Liên Tư Thành.
Nhà họ Liên bọn họ chính là quyền thần trước nay chưa từng có, toàn bộ Thịnh Khang đâu đâu cũng là môn sinh của Trữ Quốc công, cha của Liên Tư Thành.
Như vậy, dù Liên Tư Thành suy bại cũng sẽ không hề không còn đường xoay xở.
Đi theo hắn, dù sao vật chất của mình vẫn sẽ không thiếu.
Vì vậy Mặc Tuyền khó có được một lần hạ mình, làm ra vẻ công chính hiên ngang.
“Tướng quân nói gì vậy? Nếu ta đã nhận người làm chủ thì sau này sẽ luôn luôn thành tâm cống hiến sức lực cho người.
Bây giờ thất bại chỉ là tạm thời, ai biết sau này có thể trở mình hay không.
Chẳng lẽ ta tới vào lúc người đắc ý, phải rời đi trong