Tiểu nhị hô lên một tiếng: “Lúc nào rồi mà còn đi thành Vô Tuyết, nguy hiểm lắm.
Ta khuyên người nên suy nghĩ lại, bây giờ ai nấy đều muốn chạy ra khỏi thành, chẳng qua quân đội đã có lệnh không ai được rời đi nơi khác để ngăn chặn dịch bệnh lan rộng.
Nếu không phải giao hàng vào thành thì không ai muốn đến đó đâu.”
Ông lão nghiêm nghị gật đầu: “Xem ra quân đội canh giữ có trách nhiệm rất lớn, lệnh phong tỏa lúc này thực sự rất quan trọng.
Không ngờ cuộc đời ta lại đụng phải ôn dịch, trước đây lúc ta còn đi phiêu bạt phía Tây Nam, có một thị trấn đột nhiên bùng phát bệnh đậu mùa, số người chết vô cùng nhiều.”
Ông nghĩ một hồi: “Thế này đi, ta và các người cùng nhau rời đi.
Thân là người hành nghề y, sao có thể nhìn chúng sinh đau khổ mà khoanh tay đứng nhìn, ta cũng muốn dốc một phần sức lực.”
Ông lão định để đứa bé ở nhà, nhưng để nó một mình trên đảo, ông không yên tâm.
Mộ Dung Bắc Uyên trầm ngâm: “Không sao, cứ dẫn đứa nhỏ theo, ta có thể bố trí cho nó ở một nơi.”
Sau đó, mọi người liền rời đảo.
Người lái thuyền chèo thuyền đến bên bờ thành Vô Tuyết: “Ta không dám vào thành, chỉ có thể dẫn các ngươi tới đây.
Nếu như bây giờ các ngươi hối hận thì có thể theo ta quay lại Thanh Châu.”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu: “Không cần, cảm ơn ngươi.”
Nơi này cách thành Vô Tuyết không xa, bọn họ đi một đoạn đã tới cổng thành.
Một thị vệ canh cổng lập tức tiến lên ngăn cản: “Các vị, các ngươi không phải người thành Vô Tuyết thì hãy nhanh chóng rời đi.
Tướng quân có lệnh, ngoài người có công việc đặc thù thì không ai được phép vào thành.”
Mộ Dung Bắc Uyên liếc hắn một cái: “Bổn vương chính là Thần Vương, Mộ Dung Bắc Uyên.
Phiền ngươi đưa bổn vương đến gặp tướng quân.”
Nghe được hai chữ “Thần vương”, những người bên cạnh đều chấn động.
Không chỉ những quan binh canh gác trước cổng thành, mà ngay cả