Ta thấy ngài có vẻ là một người có tài văn chương, hơn nữa đứa nhỏ này các ngài ít nhiều cũng đã chăm sóc, nếu không thì không biết sống chết thế nào.
Nếu ngài không chê thì hãy đặt cho đứa bé một cái tên.”
Triệu Khương Lan sửng sốt: “Ta sao?”
“Đúng vậy! Nếu về sau nó có thể vừa thông minh vừa có bản lĩnh như ngài, ta và cha đứa bé sẽ rất vui mừng.”
Nhìn thái độ chân thành của đối phương, Triệu Khương Lan không nỡ từ chối.
Nàng nhớ tới những lời Mộ Dung Bắc Uyên viết cho nàng trong bức thư.
Bức thư này vẫn còn nằm trong vạt áo của nàng.
Hắn nói: “Ngày sau gặp lại.”
Đối với mọi người, có thể bình an trở về từ nơi này, mới chính là “ngày sau”
tốt đẹp nhất.
Triệu Khương Lan mở miệng: “Nếu không, gọi đứa bé là “Giai Ninh” đi.”
“Giai Ninh? Được, rất dễ nghe! Nhà chồng ta họ Phùng, Phùng Giai Ninh, rất hay!”
Chỉ mong tất cả những điều tốt đẹp nhất sẽ đến.
Kinh thành, hoàng cung Thịnh Khang.
Chiêu Vũ đế cau mày nhìn tấu chương chồng chất trên bàn.
Quân bình định và quân đội Thiết Ngô đại thắng, vốn là chuyện vui.
Không ngờ trận chiến vừa kết thúc lại có bệnh dịch bùng lên.
Hắn nghĩ đến việc bệnh dịch làm chết nhiều người như vậy, trong lòng phát lạnh.
“Cần đảm bảo nguồn cung nhu yếu phẩm vào Giang Nam, phân chia trên cả nước.”
Chiêu Vũ đế nghĩ tới Mộ Dung Bắc Uyên đang ở nơi này, làm sao có yên tâm được.
Hắn lập tức hạ lệnh cho