Tân Giang phục rồi, hắn nói: "Lão Tôn, ông lớn tuổi hơn tôi, tôi thu nhận ông làm đệ tử cũng không thích hợp."
Hản là đồ đệ của Lão Cố vẫn còn chưa xuất quan, hẳn sẽ không thể thu nhận Tôn Thánh Thủ làm đồ đệ.
Nhưng Tôn Thánh Thủ lại kiên quyết lắc đầu: "Tôi không quan tâm”
Nhưng tôi quan tâm?
Tân Giang đành phải nói: "Lão Tôn, chi bằng chúng ta công khai tin tức nói rắng, trong y học, nếu có gì ông không hiểu có thể hỏi tôi, có chỗ nào tôi không hiểu ta có thể hỏi ông, ông thấy sao?"
Tôn Thánh Thủ cả đời hành nghề y, cứu được vô số tính mạng, nếu y thuật của hẳn thật sự có thể giúp Tôn Thánh Thủ học được điều gì đó hắn cũng sẽ vui vẻ giúp đỡ. Dù sao như vậy cũng có thể cứu được nhiều người hơn cũng phù hợp với lời cảnh cáo của lão Cố, hành nghề y, cứu mình cứu người.
"Cảm ơn Tân tiên sinh!" Tôn Thánh Thủ vui vẻ đứng lên.
Ông ấy biết mình không nên quá tham lam, Tân Giang có thể công khai tin tức với ông ta đã tốt lắm rồi.
Tân Giang thở phào nhẹ nhõm, bảo Liễu Chi Nhan mang giấy bút đến, chép lại tất cả tinh hoa của Diệu Thủ Hồi Xuân, Cửu Cung Hoàn Dương, Khấu Mệnh Thất Châm rồi đưa cho Tôn Thánh Thủ.
Ông ấy cảm động đến mức suýt khóc.
Một số thần y hiện tại đã bí mật cất giữ một số kỹ thuật châm cứu hoặc đơn thuốc nhất định không truyền ra ngoài, nhưng Tần Giang đã hào phóng cho đi ba kỹ thuật châm cứu cổ xưa và thần bí này.
Bụp một tiếng, Tôn Thánh Thủ lại quỳ xuống.
"Tân tiên sinh, tôi không thể nào báo đáp đại ân đại đức này của cậu. Sau này nếu như cậu cần gì, Tôn Thánh Thủ tôi dù phải lên núi đao hay xuống biển lửa cũng không chối từ!"
Tân Giang dìu tay ông ta lên và nói: “Để càng có nhiều người học được ba cách châm cứu này, cứu được càng nhiều người chính là sự báo đáp tốt nhất”
Lục Hồng Diên nghe được Tần Giang nói vậy, cô ta nhìn hẳn với ánh mắt ngưỡng mộ, gật gật đầu.
"Tôi nhất định sẽ khắc ghi trong lòng!" Tôn Thánh Thủ đứng dậy, tạm biệt.
Sau khi Tôn Thánh Thủ rời đi, Lục Hồng Diên nhìn Tân Giang nói: “Ba bộ phương pháp châm cứu này, một trong ba bộ ít nhất cũng có thể bán được 100 triệu, anh cứ đưa cho ông ta như vậy sao?”
Tân Giang nghe xong lời này cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói: "Quan trọng nhất là có thể cứu được càng nhiều người."
Lục Hồng Diên nhìn chăm chäm vào Tần Giang, nhân phẩm không tồi.
Không hổ vị hôn phu mà sư