“Trình Đại Hải, đập cho tôi, hắn ta gào càng lớn thì anh đập càng mạnh tay cho tôi.”
“Rõ!” Trình Đại Hải căn bản không thèm để lời cảnh cáo của Sở Hoài Ngọc vào mắt.
Anh ta chỉ nghe lời chỉ huy của Tân Giang.
Tiếp đó, Trình Đại Hải nhấc chiếc ghế lên đập vào cái tháp sâm panh hai mươi tầng.
Trong nháy mắt, thủy tinh vỡ vụn cùng sâm panh đổ thành một đống hỗn loạn.
Chu Văn Xương và Trương Cầm, cùng với Sở Hạ Sơn, còn có Hàn Phượng, mấy người tiến lên ngăn cản Trình Đại Hải.
“Đừng đập nữa, tôi cầu xin các người đừng đập nữa”
“Chuyện này rốt cuộc là sao, tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy?”
“Chúng tôi rốt cuộc là đã chọc phải ai chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao! Ai đó có thể nói cho chúng tôi biết không!”
Nghe thấy vợ chồng nhà họ Chu gào khóc, Tần Giang chợt nhớ tới cảnh tượng mẹ mình ở nhà họ Chu bị đánh đập. Mẹ hẳn giống như một con ốc sên, thu mình lại, khổ sở cầu xin Chu Chí Bình đừng đánh nữa, nhưng Chu Chí Bình nào có dừng tay, mẹ hẳn gào càng thảm thiết, hắn ra tay càng nặng.
Tần Giang đỏ mắt quát lớn: “Trình Đại Hải, ai dám ngăn cản thì đánh cả kẻ đó cho tôi.”
Trình Đại Hải sau khi nghe xong, đẩy vợ chồng nhà họ Chu ra, quát: “Còn tiến đến đây nữa là tôi đánh chết mấy người.”
Chu Chí Bình nhìn thấy cha mẹ mình bị đẩy, liền vội vàng chạy tới lí luận với Trình Đại Hải.
Bốp!
Trình Đại Hải nhấc một chai rượu, đập vào đầu Chu Chí Bình.
Máu chảy như suối.!
Sau mười phút, tiệc đính hôn của Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên vô cùng thê thảm.
Toàn bộ bàn trong tiệc đính hôn, không còn chiếc nào. đứng đàng hoàng, không còn một cái ghế nào hoàn chỉnh, toàn bộ tan hoang.
Chu Nhiên òa lên một tiếng, chân tay mềm nhũn, ngã nhào ra đất.
Giấc