Trong nháy mắt, mồm Sở Hoài Ngọc hoàn toàn biến dạng. Mọi người vây xem trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả Chu Nhiên lẫn người của nhà họ Chu, nhà họ Sở cũng đều ngây ngẩn.
Họ nhìn chăm chäm vào Tần Giang.
Tân Giang lúc này như một sát thần đến từ địa ngục, thế không thể đỡ.
Chu Nhiên hét lên một tiếng, chỉ thẳng vào mặt Tân Giang giận dữ hét lên: “Tân Giang, mày sẽ không được chết tử tế, mày giết Sở Hoài Ngọc, mày phải ngồi tùI”
Cảm xúc của Tân Giang mất không chế, hẳn đứng dậy quay đầu lại đi tới chỗ Chu Nhiên, một cái tát trời giáng đánh xuống.
Bốp!
Tựa như tiếng sấm vậy.
Chu Nhiên quay một vòng 360 độ trên không rồi ngã xuống dưới đất.
Giống như một con chó chết không dám đứng dậy nữa. Tiếp theo, là Chu Chí Bình!
Tân Giang túm lấy đầu hản ta, đập thật mạnh xuống mặt đất.
Máu đổ ra cũng không biết là do đầu bị thương hay là do mũi đã gãy nữa.
Trương Cầm run run rẩy rẩy nhìn Tân Giang, không thể tin được rằng Tân Giang trước kia từng bị mình chỉ vào mũi mà bắt nạt, bây giờ lại trở nên mạnh như vậy.
Bang một tiếng!
Trương Cầm cũng bị đánh ngã trên mặt đất.
Sở Hạ Sơn, Hàn Phong và Hạ Văn Xương cùng nuốt nước bọt, một chút ý nghĩ muốn báo thù cũng không có.
Mỗi người đang đứng xem càng là lặng ngắt như tờ, vội vàng dời mắt, không dám nhìn Tần Giang.
Hắn vội nâng mẹ dậy, hỏi: “Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi?”
Lâm Thu Lan chạm lên mặt Tân Giang, cười nói: “Tân Giang, mẹ không sao, không phải lo lắng cho mẹ”
Tân Giang không thể tha thứ cho chính mình, hắn ôm Lâm Thu Lan, nói: “Mẹ, con xin lỗi, đều là do con không tốt!”