Ông lão cười hì hì với Tân Giang nói: “Không có gì, chỉ là nhìn quen quen thôi.”
“Cứ gọi tôi là Ông Hồng!” Ông lão tự giới thiệu. Tần Giang nhìn nhìn ông lão.
Sau đó, Tần Giang đi vào ngân hàng bền cạnh rút ra mười ngàn, đưa cho ông lão và nói.
“Biết rồi, tôi biết ông là ông Hồng.”
“Chẳng qua, Hàng Long Thập Bát Chưởng này tôi ra giá mười ngàn, ông muốn bán thì bán, không muốn bán thì đừng bán, tặng miễn phí tôi không cần!”
Tần Giang luôn cảm thấy ông lão không bình thường, cộng thêm đòn đánh trượt mục tiêu vừa rồi của ông ta, quả nhiên ông lão thật sự có chút tài năng, hắn phải cẩn thận.
Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là trộm cắp.
Hắn không muốn nợ ân tình ai cả.
Ông lão nhìn Tần Giang nói: "Được, nếu đã như vậy thì tôi đành chấp nhận”
Tần Giang cầm lấy Thập Bát Long Chưởng, hơi thở du long trong cơ thể cũng bình tĩnh lại.
Ông lão cười với Tân Giang nói: “Về sau, nhiệm vụ giải cứu thế giới giao lại cho cậu rồi!”
Tần Giang cười, lại là cái lời thoại lạc hậu