Thợ cắt đá vội vã nói vọng ra chỗ Tô Chiến Long: “Chúc mừng ngài Tô, là một viên lưu ly chủng phỉ thuý.”
Trong giới chơi đá, giá trị liên thành là một cách gọi khác của lưu ly chủng phỉ thuý. Nghe thấy thợ cắt đá hô lên Tô Chiến Long nhất thời cười lớn.
Hắn nhìn Hoàng Phi Hổ nói lớn: “Hoàng Phi Hổ, tôi cắt được một viên lưu ly chủng phỉ thuý, ông lấy gì ra đây để đấu với tôi.”
Mặt Hoàng Phi Hổ cứng đờ, sắc mặc như vừa nuốt phải ruồi, cực kỳ nhăn nhó. Diệp Bất Phàm ngồi bên cạnh miệng há hốc, sao có thể. Lưu ly chủng phỉ thuý là vua của phỉ thuý. Sao hắn ta lại chọn được một viên lưu ly chủng phỉ thuý?
Diệp Bất Phàm ngồi ngây ra, chỉ có Tân Giang vẫn bình tĩnh.
Hoàng Phi Hổ nghiêng người túm lấy cổ áo Diệp Bất Phàm: “Tôi đã nói là tôi nhất định phải thắng rồi còn gì?”
“Tại sao lại thế này? Tại sao lại có thể thế này?”
Diệp Bất Phàm há miệng nhưng không nói được gì, bởi vì đối phương cắt ra một viên lưu ly chủng phỉ thuý, bây giờ có nói cũng không ích gì.
“Đồ vô dụng!" Hoàng Phi Hổ ném Diệp Bất Phàm ra.
Lúc này Tô Chiến Long càng cười lớn hơn: “Hoàng Phi Hổ, thẹn quá hóa giận?”
Hoàng Phi Hổ nhìn lại Tô Chiến Long, rồi lại nhìn đạo trưởng Khải Nguyên, đây đúng là một lão đạo trưởng lợi hại. Hoàng Phi Hổ thở dài: “Thua chính là thua, Hoàng Phi Hổ xin nhận thua.”
Sau đó đưa chiếc thẻ có chứa ba trăm tiệu ra trước mặt Tô Chiến Long.
Tô Chiến Long vỗ bàn nói: “Còn viên băng chủng phỉ thuý kia tôi cũng sẽ đem đi."
Hai người cược ba trăm triệu tiền chip, ngoài ra bên thua còn phải đưa ngọc cho bên thắng. Hoàng Phi Hổ hít vào một hơi rồi đưa tay ra hiệu: “Đưa hắn ta đi.”
Tô Chiến Long thấy sắc mặt Hoàng Phi Hổ rất tệ trong lòng lại càng vui: “Hoàng Phi Hổ, có thù không báo thì không phải quân tử, một tháng trước ông thắng tôi ba trăm tiệu và cả một viên ngọc chủng phỉ thuý, một tháng sau tôi thắng lại ba trăm triệu và 1 viên băng chủng phỉ thuý”
“Lời, lời thật, hahaha... Tô Chiến Long hất cằm cười lớn.
Hoàng Phi Hổ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói rõ từng từ: “Tô Chiến Long, mẹ kiếp dám cược thêm lần