“Mới lúc nấy ông còn muốn ép tôi với mẹ tôi vào đường cùng đấy thôi, thậm chí ông còn muốn giúp người khác giết tôi. Ông đã muốn mẹ con tôi chết như thế, vậy sao tôi phải cứu sống ông?”
Tân Giang cười lạnh.
Hoàng Phi Hổ vừa nghe hắn nói dứt câu, mặt chợt cứng đờ, nay sau đó là đỏ mặt xấu hổ, quỳ xuống lần nữa.
Đồng thời, những tay sai đứng phía sau lưng hắn ta cũng. quỳ xuống theo.
“Chuyện này do tôi có mắt không tròng, chọc vào ngài Tân với mẹ và bạn thân của ngài. Tôi dập đầu tạ lỗi với ngài, chỉ mong ngài rộng lượng bỏ qua, đừng so đo với tôi.”
“Tôi hứa, chỉ cần ngài cứu mạng tôi, họ Hoàng tôi đây sẽ đáp tạ bằng một phần lễ rất hậu hĩnh, đồng thời nợ nần giữa chúng ta cũng xóa sạch.”
Hoàng Phi Hổ đợi một lúc, thấy Tân Giang vẫn im lặng, hắn ta lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Thu Lan và Tống Thời cầu xin: thật sự rất xin lỗi hai người, cũng tại tôi có mắt như mù, đắc tội mọi người. Tôi cầu xin các người bỏ qua cho tôi.
Hai người cũng im lặng, không trả lời hắn ta.
“Ông xin lỗi cũng vô dụng thôi!” Tân Giang hừ lạnh: “Tôi muốn trả lại một cái bạt tai mà ông đã đánh Tống Thời”
Chát chát chát...
Hoàng Phi Hổ lập tức tát mình ba cái liên tiếp rồi xoay sang xin lỗi Tống Thời: “Người anh em, tôi rất xin lỗi cậu về chuyện đã gây ra.”
Tống Thời nhìn Hoàng Phi Hổ quỳ gối trước mặt mình mà luống cuống đến mức chảy mồ hôi, người đàn ông này là đường chủ đời thứ ba của Thiết Huyết Minh đấy.
Tân Giang quay đầu liếc Tống Thời hỏi: “Người anh em, cậu cảm thấy thế nào?”
Tống Thời lập tức gật đầu lia lịa.
Hoàng Phi Hổ vội quay trở lại quỳ trước mặt Tân Giang ói: “Bây giờ, ngài Tân có thể cứu tôi với con gái được chưa?”
Tân Giang vẫn im lặng.
Hoàng Phi Hổ không dám tức giận trước thái độ của hẳn, hắn ta chỉ dập đầu cầu xin Tân Giang: “Nếu ngài Tân vẫn còn tức giận, thì cứ gi ết chết tôi đi. Nhưng tôi xin ngài hãy cứu Nữu Nữu, con bé chỉ là một đứa nhỏ thôi.”
“Còn tôi chết cũng được, nhưng tôi chỉ mong Nữu Nữu được tiếp tục sống hạnh phúc”
Lâm Thu Lan nghe lời nói của Hoàng Phi Hổ mà cảm động, đỏ hoe mắt. Bà ta kéo Tân Giang khuyên: “Nếu như con có thể cứu được đường chủ Hoàng và cô bé Nữu Nữu kia thì hãy cứu họ đi.”
“Mạng người là thứ quý giá nhất, chúng ta không thể nào. làm lơ nhìn hai mạng người mất đi vậy được”
“Vả lại Nữu Nữu vẫn còn nhỏ, mỗi lần mẹ nhìn con bé thì lại nhớ đến dáng vẻ lúc con còn nhỏ. Mẹ thấy con bé thật sự rất trong sáng.”
Tân Giang nghe thế mới chịu gật đầu, hắn nhìn Hoàng Phi Hổ nói: “Ông đứng lên đi Hoàng Phi Hổ.”
“Hôm nay, tôi nể mặt mẹ đã cầu xin thay mấy người, nên tôi sế cứu!”
“Cảm ơn, tôi rất cảm ơn ngài Tân và bà Lâm!” Hoàng Phi Hổ vui mừng, liên tục gật đầu nói cảm ơn.
“Ông dẫn tôi đi xem đầu của đứa bé sói đó, nhanh lên!” Tần Giang thúc giục.
“Được!” Hoàng Phi Hổ vội vàng đứng dậy, dẫn đường cho. hẳn.
Tân Giang nhờ Tống Thời chăm sóc mẹ mình, sau đó lập tức đi đến nhà ở họ Hoàng với Hoàng Phi Hổ.
Nhà họ Hoàng được xây trên một mảnh đất màu mỡ của Trung Hải, xung quanh có tất cả mọi thứ từ non xanh nước biếc, cảnh sắc xinh đẹp và linh lực dồi dào.
Tân Giang nhìn khung cảnh này mà không kiềm lòng mà âm thầm hít sâu một hơi. Thoáng chốc, hắn có thể cảm nhận được một lượng linh khí khổng lồ tụ về phía mình. Đặc biệt nhất là, hơi thở hình dáng du long trở nên vô cùng hoạt bát.
Tân Giang thầm nghĩ răng, Hoàng Phi Hổ cũng đến từ một gia tộc tu luyện, chứ không tại sao trong không khí nhà này lại có linh khí đồi dào như vậy?
“Mời ngài Tân đi theo tôi!” Hoàng Phi Hổ đi trước dẫn đường, hẳn ta dẫn Tân Giang vào đại sảnh, Tân Giang cũng đi theo sát sau lưng.
Mọi người trong tòa nhà họ Hoàng bắt gặp cảnh này lập tức bàn tán xôn xao, người thiếu niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi kia là ai? Tại sao đường chủ Hoàng tiếp đãi lễ phép và kính trọng người thanh niên này đến như vậy?
Hai người Tân Giang vào một tòa nhà hai tầng, nơi này là nơi Hoàng Phi Hổ dùng để tiếp khách.
Khi họ vào trong căn phòng này, thứ đập vào mắt đầu tiên là một đống đồ cổ, tranh chữ đủ loại được trang trí khắp mọi nơi. Mỗi một đồ vật trong đống đó đều có giá hơn chục triệu, thậm chí có một số đồ vật có giá hơn trăm triệu, có thể nói là đặc biệt xa hoa.
Nhưng Tần Giang chỉ nhìn thoáng qua mấy món tài bảo này, ánh mắt của hắn ngay lập tức dừng tại một cái đầu giống với đầu người được đặt bên cạnh chiếc ghế chủ toạ có thể đập. vào mắt khi người ta vừa bước vào phòng.
Bấy giờ, trên chiếc đầu kia đang bốc lên lưồng khói đen ngòm.
Có vẻ chiếc đầu cũng nhận ra hơi thở của Tân Giang nên dáng vẻ của nó hiện tại khá trào phúng kiêu ngạo.
Vừa rồi Tân Giang đã phá hỏng kế hoạch của nó, vậy cho nên nó rất hận hẳn.
Hoàng Phi Hổ cầm cái đầu kia đưa lên giới thiệu: “Cái đầu này là đầu của đứa bé sói đó đấy ngài Tân!”
“Khoan đã...” Trong lúc Hoàng Phi Hổ đang định giới thiệu tiếp, hắn ta đột nhiên thốt lên đầy bất ngờ. Hoàng Phi Hổ nhìn chăm chú vào vết rách trên cái đầu lâu, nghỉ ngờ: “Chuyện gì xảy ra thế này? Vết rách trên đầu này từ đâu ra? Tôi nhớ lúc trước đâu cói”
Tân Giang đi đến, nhìn sơ qua vết rách đó, gương mặt hắn lập tức biến sắc vội vàng nói: “Đường chủ Hoàng, ông mau chạy đến núp sau lưng tôi ngay!”
Nhưng mà muộn rồi!
Hoàng Phi Hổ vừa nghe lời hắn nói, chưa kịp phản ứng gì đã bị một luồng khói đen từ trong cái đầu lâu chui ra rồi bay †ọt vào trong miệng của hắn ta.
Ngay sau đó, cơ thể của Hoàng Phi Hổ run lên, gương mặt của hẳn ta cũng bắt đầu vặn vẹo méo mó. Đồng thời, miệng hắn ta còn phát ra tiếng gừ gừ.
Thoät cái, răng nanh của hẳn ta dài ra, nhọn hoät.
Lúc này, dáng vẻ của hản ta chẳng khác gì Nữu Nữu biến thành sói khi nãy.
Mọi người nhìn hình ảnh này thì sợ hãi, tiếng thét chói tai liên tục vang lên.
“Mọi người cẩn thận đấy!” Tân Giang bình tĩnh kiểm soát tình hình hiện tại.
Trong khi đó, Hoàng Phi Hổ năm rạp người trên mặt đất, nhìn chăm chú vào Tần Giang gầm gừ:
“Thăng ranh kia, mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao. Hôm nay, tao sẽ giết mày đầu tiên!”
Giọng nói của Hoàng Phi Hổ trở nên khàn đặc, làm người †a nghe mà sởn tóc gáy.
Húuuuu...
Sau một