Nhưng ai có thể ngờ rằng, ngay lúc hắn đang dở cười, Lâm Dao đột nhiên kiễng chân lên, trực tiếp hôn lên môi Diệp Phong.
"A??"
"???"
Diệp Phong sửng sốt, trợn to hai mắt: Sư tỷ, tỷ hôn thật sao!"
"Ha ha ha ha."
"Chậc chậc chậc."
Lâm Dao kiêu ngạo lè lưỡi: Sư đệ, ngại rồi sao?"
Diệp Phong có chút đỏ mặt, mặc dù lúc ở trên núi thường cùng Tứ sư tỷ chơi đùa, nhưng hiện tại bọn họ đã lớn như vậy, lại thân mật như vậy, trong chốc lát
hắn cảm thấy có chút khó chịu.
"Tỷ nói đùa, ta làm sao còn có thể ngượng ngùng?" Diệp Phong giả vờ mạnh mẽ nói.
"Ha ha ha, vậy để sư tỷ hôn ngươi lần nữa?"
Nói xong, Lâm Dao duỗi ra cánh tay ngọc ôm lấy cổ Diệp Phong, muốn quậy phá lần nữa.
Thấy vậy, Diệp Phong hoảng sợ lắc đầu: "Tứ sư tỷ, sao tỷ còn hơn cả ta vậy!"
“Ha ha ha.” Lâm Dao cười vui vẻ: “Không ngờ tiểu sư đệ của ta lại ngượng ngùng như vậy!”
"Ai bảo tứ sư tỷ xinh đẹp quá làm gì?" Diệp Phong bĩu môi nói.
"Chỉ biết nịnh."
Lâm Dao nén cười, nghiêm túc nói: "Sư đệ phải chú ý an toàn, Tần Võ Bá không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, hắn ta rất có dã tâm, thái độ làm việc tàn nhẫn, đệ giết Kim Lăng Vương, tỷ cảm thấy hắn ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy."
Diệp Phong gật đầu: "Đa tạ sư tỷ quan tâm."
"Được rồi, nếu gặp phải phiền toái gì không giải quyết được thì nhớ liên lạc với sư tỷ. Có sư tỷ ở đây, không ai có thể ức hiếp sư đệ của ta!" Lâm Dao ánh mắt kiên định nói.
Diệp Phong gật đầu, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
"Đã muộn rồi, chúng ta phải đi thôi sư tỷ.”
“Được rồi, đi đường cẩn thận.” Lâm Dao dặn dò.
"Vâng." Diệp Phong gật đầu, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
"Này, sư đệ, chờ một chút."
Lâm Dao đột nhiên nắm lấy cánh tay của hắn.
"Sao vậy sư tỷ?" Diệp Phong nghi ngờ hỏi.
Lâm Dao cười nói: "Sư đệ ngu ngốc, trên môi đệ có son môi của sư tỷ, cẩn thận đừng để ra ngoài bị vị hôn thê của đệ phát hiện."
Diệp Phong hơi giật mình: "Tứ sư tỷ cẩn thận như vậy."
"Chứ sao,