Diệp Phong, tên khốn này đúng là không phải người, thể lực của hẳn khủng bố đến mức làm cho bây giờ cô rất kiệt sức.
Nhìn bộ dáng của cô, Diệp Phong không khỏi hả hê, bật cười.
"Em nghỉ ngơi đi."
Sau đó, Diệp Phong mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài.
"Anh đi đâu vậy?" Tô Khuynh Thành nhìn Diệp Phong, nhẹ giọng hỏi.
Diệp Phong cười nói: "Đi nấu cơm cho em ăn."
"Hả? Nấu ăn cho em ăn?”
"ừ"
Diệp Phong gật đầu, hai người vừa trở về từ Đông Hải, dọc đường chỉ ăn chút đồ ăn nhẹ, sau khi về nhà liền thực hiện một loạt hoạt động tiêu hao nhiều năng lượng.
Đối với Diệp Phong thì không sao, hắn có thể nhịn ăn nhịn uống trong một thời gian dài, nhưng Tô Khuynh Thành thì không thể, nhất là khi cô bị mất nước quá nhiều.
Nghe Diệp Phong nói vậy, Tô Khuynh Thành được yêu thương mà lo sợ, ngơ ngác nhìn Diệp Phong, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.
"Cảm ơn anh Phong, em đi với anh!"
Tô Khuynh Thành vội vàng mặc quần áo rồi xuống giường, muốn cùng Diệp Phong đi nấu cơm.
Vừa xuống giường, Tô Khuynh Thành liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, bước đi khập khiễng, khiến Diệp Phong dở khóc dở cười.
"Em có làm được không?" Diệp Phong nhíu mày hỏi. "Có thể, em không sao."
Tô Thanh Thành trừng mắt nhìn Diệp Phong, làm bộ mạnh mẽ, nhưng hai chân cô như nhữn ra, chỉ có thể vịn vào tường mới có thể đứng vững được.
"Được rồi, chúng ta cùng đi." Diệp Phong mỉm cười. Hai người vừa ra khỏi phòng ngủ thì đụng phải Tiêu Y Nhân. "Anh Phong, hai người về lúc nào vậy?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Y Nhân tràn ngập niềm vui, cô