"Được!"
Phùng Hạo Thiên nhếch miệng cười, hắn tôi đương nhiên biết ý đồ của Chu
Vũ. Lúc này, Tiêu Y Nhân nói: “Lương Yên, lát nữa tôi tiễn cậu.”
Lương Yên cười khúc khích, lắc đầu nói: "Tôi không sao đâu, Y Nhân, để Chu Vũ tiễn tôi là được."
Nghe vậy, Tiêu Y Nhân không thể nói thêm gì nữa.
Nói xong, Lương Yên lại nhìn về phía Diệp Phong, bày tỏ lòng biết ơn: "Diệp Phong, vừa rồi cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Diệp Phong liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Cần tôi tiến cô đi không? Chu Vũ say rượu, lái xe không tiện."
Chu Vũ nghe vậy vẻ mặt không vui, ánh mắt địch ý liếc nhìn Diệp Phong.
"Không, tôi thực sự không cần, khi nào có cơ hội tôi sẽ mời anh dùng bữa tối."
Lương Yên mỉm cười, giữ ánh mắt của mình với Diệp Phong, cô ta rất thích Diệp Phong, hắn đẹp trai và toát ra một sức hấp dẫn độc đáo, Lương Yên không
thể nói đó là loại cảm giác gì, chỉ là rất thích.
Đáng tiếc, Diệp Phong đã có bạn gái, còn là nữ thần hàng đầu như Tô Khuynh Thành, Tiêu Y Nhân, nên cô ta xấu hổ không dám nói chuyện với Diệp Phong.
"Được." Diệp Phong gật đầu, lạnh lùng nhìn Chu Vũ. Trong mắt Chu Vũ toát ra vẻ d,âm đãng, Diệp Phong có thể nhìn rõ.
Bản thân Lương Yên dường như biết kế hoạch của Chu Vũ, nhưng vì lý do nào đó, cô ta từ chối, và Diệp Phong cũng không biết cô ta đã lên kế hoạch gì.
Vì cô ta không cần nên Diệp Phong cũng không buồn nói thêm gì nữa, hắn cũng không tiếp xúc nhiều với cô ta.
Nói xong, Lương Yên định cùng Chu Vũ rời khỏi đó.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng trầm ngâm!
Cánh cửa phòng riêng bị ai đó đá tung ra!
Ngay sau đó, hơn chục người đàn ông với vẻ mặt hung hãn xông vào, cầm đầu là một người đàn ông