“Sinh nhật vui vẻ, Mộ Sanh.” Lục Minh đưa cho tôi một cái hộp màu xanh lam từ bên ngoài cửa sổ.
“Cảm ơn” Tôi mỉm cười tiếp nhận: “Tân Đường đâu?”
“Không biết nữa, không thấy ở phòng học.”
“Cậu nói cho hắn biết, nếu hắn lại tặng búp bê thì hắn sẽ chết đó.”
“Biết rồi. Tớ đi trước đây.”
“Ừ, bái bai.”
Tôi đang chuẩn bị mở cái hộp quà ra thì Đại Hoa đã cầm hai hộp kem đến đây: “A, Lục Minh tặng hả? Để tớ đoán xem, chắc là bút máy hoặc là sổ tay?”
“Không biết, quà của học bá... Một khối nghiên mực?”
Đại Hoa cười ra tiếng: “Đây là nghiên mực sao? Trời ạ. Tớ chưa từng gặp qua thứ này.”
“Vừa vặn gom đủ văn phòng tứ bảo.” Tôi nhún nhún vai, cảm nhận được khí lạnh bên người: “Sao cậu lại thích ăn kem mùa đông như vậy hả? Cho tớ nếm thử.”
“Không, cái này là của Khanh Ngữ, cậu chờ lần sau đi.”
“Tớ cũng muốn thử một chút cảm giác hàm răng bị đông lạnh đến rớt ra.”
“Vậy tan học đi mua đi.”
Khanh Ngữ im lặng không lên tiếng, vẻ mặt không phải là hiền lành, chuyện phiền phức của lớp trưởng đại nhân quả thật rất nhiều.
“Làm sao vậy?” Đại Hoa đưa kem qua. Cô ấy há miệng cắn một miếng thật to, rồi lại phun ra hơi lạnh: “Chuyện của Hội học sinh, tớ đang suy nghĩ có nên rời khỏi hay không?”
“Cái anh hội trưởng Hội học sinh kia, lại gây phiền phức cho cậu à?” Tôi hỏi.
“Anh ta cứ nói chuyện rất kỳ lạ. Dù sao, tớ không làm cũng chẳng sao.”
Đại Hoa nói: “Việc hiện tại cậu nên làm nhất là đi ra khỏi phòng học.”
“Sao cơ?”
Đại Hoa chỉ chỉ trước cửa phòng học, chúng tôi đều thấy được vị hội trưởng Hội học sinh kia là một nam sinh cao cao gầy gầy, mang mắt kính tròn đang nhìn vào trong phòng học.
“Để tớ đi xem, lúc không có mấy người khác, tớ còn có thể mắng anh ta mấy câu.”
Khanh Ngữ đi ra ngoài, tôi nhìn bọn họ khuất bóng bên ngoài hành lang, thoạt nhìn người nọ có vẻ như là đang xin lỗi, thái độ rất thành khẩn.
Đại Hoa ngậm cái muỗng nói: “Cậu thấy bọn họ có giống quan hệ giữa người yêu không? Sau khi giận dỗi thì đối phương đến xin lỗi, không biết đã bao nhiêu lần rồi?”
“Đúng vậy.” Tôi nhìn tình trạng bên kia “Có lẽ hội trưởng Hội học sinh này vẫn còn chưa buông tha Khanh Ngữ, lần đầu tiên anh ta tỏ tình là khi nào nhỉ?”
“Lúc học sơ nhị, Khanh Ngữ đại diện cho trường chúng ta tham gia thi hùng biện tiếng Anh, sau khi trở về thì có một nam sinh lớp trên đã tỏ tình với cô ấy đó?”
“Đúng vậy, anh ta lúc đó đã nhớ thương Khanh Ngữ rồi, nghe nói anh ta là một người vô cùng sĩ diện lúc có mặt những người khác thì không bao giờ cho Khanh Ngữ sắc mặt tốt, lúc không có ai lại đến xin lỗi, cậu nói xem con người anh ta thật là kỳ lạ.”
“Có lẽ anh ta chỉ muốn Khanh Ngữ chú ý đến mình mà thôi. Chỉ là lại không biết chừng mực.”
Buổi tối, đám bạn bè của tôi đến nhà chúc mừng sinh nhật, ba tôi trước khi đi công tác đã cho một bao lì xì cực kỳ lớn, mẹ tôi bình thường sẽ gọi điện thoại về, cho nên tuy rằng tôi không thích ăn sinh nhật, nhưng cảm giác được người ta nhớ tới thì cũng không tệ.
Tân Đường đến nhà thì còn mang theo một người khách không mời.
Lưu Giai Di? Cô ta thật là không biết xấu hổ, lần trước sinh nhật cô ta, phát thiệp mời cho cả lớp, chỉ là không có mời tôi, lần này tôi không có mời, thì cô ta liền tự mình tới, da mặt thật là dày.
“Mộ Sanh, sinh nhật vui vẻ!” Cô ta đưa quà ra “Đây là bánh quy do chính tay tớ làm, hi vọng cậu không chê, mọi người cũng nếm thử đi. Tân Đường lúc trước còn nói hương vị rất ngon, nên tớ liền làm nhiều hơn một chút, là vị sôcôla đó."
“A, Tân Đường đã thay chúng tôi ăn rồi à! Vậy khẳng định là rất ngon, đúng không, Tân Đường!” Tôi ném gói quà cho hắn rồi xoay người đi vào trong bếp.
Chờ khi Tân Đường đi vào, tôi vội chất vấn hắn: “Cậu mang cô ta tới làm gì? Nếu cậu muốn hẹn hò với cô ta, thì mời đi chỗ khác, sinh nhật của tớ, cậu không cần đến cũng không sao.”
“Tớ không có mang cô ta tới, tớ chỉ gặp cô ta trên đường thôi, cô ta nói cậu mời, cho nên tớ mới cùng cô ta đến đây.”
“Tớ mời cô ta? Tớ có khuynh hướng bị ngược đãi hả, mời một người tớ không thích tới dự sinh nhật tớ?”
“Hai người quan hệ kém vậy à.” Tân Đường sờ sờ sau cổ: “Trên đường đến đây cô ta đều nói về cậu, tớ còn tưởng rằng hai người là bạn thân nữa chứ.”
“Khẳng định là không thân bằng cậu đâu, ngay cả bánh quy người ta làm, cậu cũng đã ăn rồi...”
“Tân Đường?” Lưu Giai Di bưng đồ uống đi vào trong bếp: “Mọi người đều đang tìm hai người đó, Mộ Sanh bánh sinh nhật của cậu rất đẹp. Cậu mua ở cửa hàng nào vậy?”
“Cô hỏi hắn đi, là hắn mua.” Tôi tức giận nói.
Cô ta giả vờ như lúc này mới chú ý tới không khí không ổn: “A, là bởi vì tớ sao? Thật ngại quá, tớ cho rằng nhiều người đến mừng sinh nhật với cậu thì cậu sẽ rất vui. Nếu bởi vì tớ mà hai người gây gỗ, tớ đi là được rồi, không nên vì tớ mà phá hủy sinh nhật của cậu.”
Lúc cô ta xoay người giống như muốn rời khỏi nhà, tôi thở dài một hơi: “Nhà tôi không có thói quen đuổi khách. Tôi cũng không phải có ý công kích cô. Nếu đã đến đây rồi thì ăn bánh kem rồi hãy đi.”
Lúc đốt nến, tôi đang nhắm mắt chuẩn bị cầu nguyện, Lưu Giai Di đột nhiên vỗ tay hát bài hát Mừng Sinh Nhật, lúc đang hát thì phát hiện có chút không bình thường, liền xấu hổ bỏ tay xuống.
Tôi thổi nến, giải thích: “Thật ngại quá trong sinh nhật tôi không thích hát bài hát này, quá ồn ào.”
Đại Hoa bổ sung: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ kêu thôi cũng không được. Cô ấy thích một sinh nhật an tĩnh. ”
“Nhưng cầu nguyện là cần thiết, một năm chỉ có một lần, không thể lãng phí.”
Lưu Giai Di hỏi: “Cậu cầu nguyện cái gì?”
“Mãi mãi trẻ tuổi.” Tôi nghiêm trang nói xong, Tân Đường liền cười: “Từ trước đến giờ đều chỉ có một nguyện vọng, không hề thay đổi.”
Sinh nhật kết thúc, mọi người đều chuẩn bị rời khỏi, Khanh Ngữ thấy tôi đang ngây ngốc trước cái điện thoại “Mẹ cậu không gọi điện thoại tới à?”
“Ừ, Chắc là bận quá. Mấy năm trước kia đều có gọi. Đây là thời điểm cố định duy nhất của bà ấy.”
“Có cần bọn tớ chờ cùng với cậu không?”
Tôi nhìn đồng hồ, kim đồng hồ và kim phút đều đã cùng chỉ về số 12: “Không cần, sinh nhật tớ đã qua rồi, chờ đợi không còn có ý nghĩa gì nữa. Đi thôi, tớ tiễn các cậu ra ngoài”
Lưu Giai Di là người cuối cùng đi ra, cô ta đứng ở cửa nói với tôi “Mộ Sanh, nhà tớ và