Tôi quang vinh hoàn thành vai trò hướng dẫn của mình, ba tôi cuối cùng có thể một mình hẹn dì Hoàng ra ngoài.
Trước khi ra ngoài hẹn hò, ông ấy còn không chọn được chiếc cà vạt phù hợp với mình, tôi bảo ông ấy ăn mặc quá trịnh trọng, ông ấy lại nói, “Lần đầu tiên hẹn hò đương nhiên là phải nghiêm túc một chút, sau này thì có thể tự nhiên hơn.”
Tôi chọn cho ông ấy một cái quần nhạt màu “Màu mè quá dì Hoàng sẽ không thích.”
Tôi rất ít khi có cơ hội thắt cà vạt cho ba mình, cho nên động tác cũng không thành thạo, ba tôi hơi ngửa đầu kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng thắt xong. Ông nhìn chính mình trong gương rồi đột nhiên hỏi tôi “Mộ Sanh, chuyện của dì Hoàng con thật sự không ngại sao? Người này có thể sẽ kết hôn với ba đó.”
Nếu nói không ngại chút nào, thì đó là giả, nhưng ngẫm lại sau này khi tôi đi học đại học, trong nhà chỉ còn lại một mình ông ấy. Huống hồ nhiều năm qua, ông ấy hẳn là cũng rất tịch mịch.
Tôi ôm bờ vai của ba, cho ông ấy uống một viên thuốc tinh thần “Ba thích dì ấy, thì con sẽ không ngại.”
Ông ấy vui vẻ nói, “Con gái của ba trở nên hào phóng như vậy từ lúc nào?”
“Con đâu có hào phóng, dì Hoàng không có con cái, cho nên ba vẫn chỉ có một mình con là con. Hơn nữa dì ấy sống với ba, ý nghĩ của ba mới là quan trọng nhất.”
“Cảm ơn con gái, con phải biết là ba rất để ý cách nhìn của con, bởi vì con là người quan trọng nhất đối với ba.”
Tôi cả người nổi da gà, “Ba vẫn nên nhanh chóng khôi phục bình thường đi, sau khi yêu đương thì không còn giống ba nữa!”
Mấy người bạn của tôi cuối cùng thì cũng đã được nghỉ học về nhà, tôi đến nhà ga đón bọn họ, nhìn bọn họ ai nấy đều trở nên thời trang hơn rất nhiều, đặc biệt là Đại Hoa, người đã ốm đi một vòng lớn, tôi kéo cô ấy ra, ngó trái ngó phải, “Cậu làm sao vậy? Cậu đi hút mỡ giải phẫu à.”
“Nói bậy cái gì đó.” Cô ấy gỡ cái mũ rơm trên đầu xuống “Người ta đây là giảm cân một cách khỏe mạnh, tớ đã mấy tháng không có ăn tinh bột rồi đó.”
Khanh Ngữ sắc mặt hồng hào, ánh mắt dịu dàng, cả người còn xinh đẹp hơn so với lúc trước, cô ấy và Lục Minh từ khi bước xuống xe thì đã mười ngón tay đan vào nhau, cho đến bây giờ vẫn chưa thả ra, tôi trông thấy mà trợn trắng mắt.
“Lục Minh, cậu có cần phải như vậy không? Được rồi, tất cả mọi người ở đây đều biết cô gái xinh đẹp này là bạn gái cậu.”
“Chắc chắn sẽ có vài người không biết.” Cậu ta đưa hai bàn tay đan vào nhau đó ra trước mặt tôi.
Tân Đường lại nhàn nhạt nói, “Vậy thì chưa chắc.”
“Có ý gì?”
“Không có gì.” Hắn lặng lẽ di chuyển tới phía sau tôi, “Đi nhanh đi, bụng đói meo rồi này.”
Chúng tôi đi cuối cùng, Tân Đường cầm mấy ngón tay tôi, tôi chỉ chỉ phía trước muốn tránh ra, hắn ngược lại nắm càng chặt hơn, nhỏ giọng nói, “Không ai phát hiện đâu."
Sao đó hắn làm bộ ngó lơ, nhìn về phía trước “Có nhớ anh không?”
“Có.”
“Nhớ được bao nhiêu? Anh thấy em chơi rất vui vẻ.”
“Nè...”
“Đúng rồi.” Đại Hoa bỗng nhiên quay đầu lại, tôi và Tân Đường hoảng loạn buông tay ra, mỗi người đều vội vàng nhìn về hướng khác, “Hai người các cậu làm gì vậy?”
“Không có việc gì, cậu muốn nói gì?”
Ánh mắt hồ nghi của cô ấy chuyển qua chuyển lại giữa hai người chúng tôi, sau đó nói, “À, chúng ta đi mua đồ rồi đến nhà cậu ăn đi. Nhà của tớ thì xa quá, bây giờ đi không nổi nữa rồi.”
“Được thôi.”
Lúc ăn cơm bọn họ không ngừng chia sẻ những chuyện thú vị ở trường đại học, tôi nghe mà sinh ra hâm mộ, đáng tiếc trong một năm nay tôi đều hoàn toàn vùi đầu vào sách vở, không biết chuyện thiên hạ gì, cho nên không có gì để kể.
Khanh Ngữ nhận ra được sự nuối tiếc của tôi, “Mộ Sanh, chúng tớ còn chưa chúc mừng cậu thi đậu đại học C đó, cậu thật là giỏi giữ bí mật, lâu như vậy mới nói cho chúng tớ biết.”
Đại Hoa gật đầu, “Tớ cũng là Khanh Ngữ nói mới biết.”
Khanh Ngữ: “Tớ nghe Lục Minh nói.”
Lục Minh: “Tớ nghe Tân Đường ······”
Tân Đường bỗng nhiên vỗ tay một cái, “Cho nên, cho nên chúng ta cần phải ăn mừng cho bạn học Trần Mộ Sanh, sắp sửa trở thành sinh viên năm nhất.”
Sau khi cụng ly, Lục Minh lại nhớ tới một chuyện buồn cười, “Lần trước tớ đến phòng trọ chỗ Tân Đường, phát hiện trong phòng cậu ấy vậy mà lại sử dụng một cái màn giường màu hồng nhạt, trời ơi, nếu không phải hiểu rõ cậu ấy, tớ còn tưởng rằng thằng nhóc này kim ốc tàng kiều nữa chứ.”
“Không ngờ thẩm mỹ của cậu lại là loại này đó Tân Đường, màn giường màu hồng nhạt y như là một tiểu công chúa vậy, mẹ của tớ mà còn dùng màu tím đó.”
Cái màn giường lần trước, Tân Đường vẫn không có tháo xuống sao? Hắn thản nhiên tiếp nhận sự cười nhạo của các bạn như vậy khiến cho lòng tôi tràn đầy cảm động.
Chờ đến khi bọn họ đi hết, Tân Đường chần chừ mãi trở thành người cuối cùng, thấy những người khác đều đã đi xa, hắn lại quay lại kéo tay tôi, uất ức nũng nịu nói, “Khi nào mới có thể công khai?”
“Ừ, qua một thời gian nữa đi.”
Hắn có chút không vui, tôi bỗng nhiên gọi hắn một tiếng, “Cúi đầu thấp xuống một chút, trên mặt dính cái gì kìa.”
Hắn vừa cúi đầu xuống, tôi lập tức hôn lên trán hắn một cái, “Về nhà sớm đi.”
Khi hắn kịp hoàn hồn, thì tôi đã vào nhà đóng cửa lại, Tân Đường gõ vài cái, giọng điệu tươi cười vui vẻ “Trần Mộ Sanh, không được chơi xấu như vậy.”
Đột nhiên nghe thấy giọng ba tôi nói “A, Tân Đường đấy à? Được nghỉ hả con?”
Tân Đường thái độ đoan chính nói, “Chào chú ạ, đúng vậy, con vừa mới về.”
Tôi nhoẻn miệng cười thầm, ba tôi hỏi, “Có muốn vào nhà chơi không, Mộ Sanh chắc là đang ở nhà đó.”
“ Dạ không cần đâu, con về trước đây, hẹn gặp lại chú.”
Lúc Lục Minh về đến nhà thì mẹ cậu ta không có ở đó, cậu ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm đặt hành lý xuống rồi vào nhà tắm, lúc ra ngoài dùng khăn lông xoa tóc, thì mẹ cậu ta đã về, sắc mặt âm u ngồi ở sofa, trên bàn cơm có đặt một số thức ăn vừa mới mua về. Hiếm khi cậu ta mới về nhà, có lẽ đây là mua cho cậu ta.
Nhưng sao sắc mặt mẹ lại như vậy? Lục Minh trong lòng căng thẳng, cố ra vẻ nhẹ nhàng nói, “Ngồi xe lửa thật là vất vả, tối hôm qua hầu như con không ngủ được chút nào, ngược lại Tân Đường thì ngủ rất ngon.”
Ngụ ý của cậu ta là hiện tại mình rất mệt mỏi, cho nên cần phải nghỉ ngơi, mẹ cậu ta không trả lời, cậu ta liền lau tóc khô rồi chuẩn bị về phòng ngủ, vừa bước đến cửa phòng thì đã nghe thấy trong phòng khách một trận “Rầmmm” vang lên.
Lục Minh nhắm mắt lại,