Công việc thực tập của Tân Đường rất bận, ngày nào cũng làm đến tận khuya, hơn nửa cách chỗ chúng tôi ở thật sự rất xa, tôi không đành lòng nhìn hắn chạy tới chạy lui vì thế đã tự mình chủ động đến tìm, cứ cách hai ba hôm lại chạy tới ăn vạ trong phòng hắn. Có đôi khi hắn không ở nhà, trong phòng còn sót lại hơi thở của hắn, cũng sẽ làm tôi yên tâm không ít.
Hôm nay bởi vì có khóa học trễ, tôi chạy đến nhà hắn ngủ trưa, định ngủ một giấc rồi mới quay lại trường học, nhưng trong lúc mơ hồ mở mắt ra thì nhìn thấy một cái đầu đang dựa sát vào vai tôi, tiếp đó hắn cũng chậm rãi mở to mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tôi hỏi, “Anh, anh về từ lúc nào vậy?”
Hắn nhẹ nhàng cười, “Thấy em ngủ ngon như vậy không ngờ nhìn một lát thì bản thân mình cũng ngủ luôn.”
Thấy tôi không nói gì, hắn do dự hỏi, “Không quen sao? Có muốn anh đi xuống không?”
Từ sau ngày hôm đó, biểu hiện của tôi cũng quá mức rụt rè, cho nên mỗi lần Tân Đường đến gần, thì tôi đều có cảm giác cả người bị điện giật, vì thế cố ý tránh thân cận quá mức với hắn.
Tôi lắc đầu, một bàn tay bao trùm lên tay hắn, “Không cần. Chỉ là, chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái.”
“Chỗ nào kỳ quái?”
“Chúng ta nằm như vậy, nếu là lúc trước sẽ cảm thấy rất kỳ cục. Nhưng bây giờ em chỉ cảm thấy có hơi ngại ngùng.” Vừa nói vừa cúi thấp đầu, giọng nói càng ấp úng.
“Cái gì?”
Tôi đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, nhiệt độ ở đó càng khiến tôi thoải mái, yên tâm hơn. Hắn sửng sốt một chút, sau đó đưa tay vuốt tóc tôi, tôi nhẹ nhàng mở miệng, “Còn có, rất xao xuyến.”
Chỉ cần nhìn anh, đã thấy rất xao xuyến.
Mấy ngày sau lúc hắn đi làm trở về, hai tay ngập ngừng giấu sau lưng, tôi còn đoán rằng hắn định đưa quà gì đó cho mình.
“Hôm nay là ngày mấy vậy? Được rồi, cứ trực tiếp đưa cho em đi.”
“Không phải quà đâu, nhưng mà em muốn quà à? Bây giờ chúng ta lập tức đi mua.”
“Đừng nói sang chuyện khác.” Tôi nhảy đến trước mặt hắn, chụp lấy đôi tay đang giấu sau lưng của hắn, hắn lại đau đến nhe răng trợn mắt, “Dừng lại, dừng lại, đừng chạm vào.”
Tôi hoảng sợ, “Anh bị làm sao vậy?”
Hắn cười khổ một tiếng, chậm rãi đưa bàn tay phải băng bó trắng bóc kia ra, “Hôm nay không cẩn thận đã để xảy ra một sự cố nhỏ.”
Tôi che miệng lại, một sự cố nhỏ mà khiến cho bàn tay bị băng bó thành cái bánh bao như thế, thì kiểu gì mới gọi là sự cố lớn?
Lát sau, khi thoa thuốc cho hắn xong, băng bó trở lại tôi mới hỏi hắn, “Sao lại bị như thế?”
“À chỉ là không cẩn thận thôi, đưa tay vào trong lò than nóng, sau đó thì bị sưng lên, ông chủ của anh nói... Ôi, Trần Mộ Sanh, em khóc cái gì chứ, cũng đâu phải là chuyện lớn gì, tay của anh cũng đâu có tàn phế đâu.”
“Anh lại còn nói bậy sao!” Tôi cũng không biết tại sao mình lại như thế, vừa nhìn thấy vết thương trên tay hắn, thì nước mắt đã không chịu nghe lời.
“Em khóc cái gì vậy, từ khi nào đã trở nên mít ướt như thế?”
“Không phải...Em không khóc... Em chỉ là đau mắt thôi....” Tôi hoảng loạn thu dọn hộp thuốc, “Hay là anh nói chuyện với ông chủ của mình một chút đi, có thể là vì anh quá mệt mỏi...Cho nên mới xảy ra chuyện như thế.”
“Không được, anh chỉ cảm thấy rằng bản thân anh hiện tại còn chưa nỗ lực đủ, vẫn còn còn chưa đạt đến mức độ mà mình yêu cầu, chưa xứng với một thứ gì đó...”
“Cái gì chứ? Em cảm thấy anh rất tốt mà...”
Di động đột nhiên vang lên, là Khanh Ngữ, giọng cô ấy hết sức yếu ớt và ngập ngừng, “Mộ Sanh, cậu lấy một ít quần áo đến bệnh viện giúp tớ được không?”
Chuyện này không có gì kì lạ. Nếu so sánh với mức độ đam mê công việc của Tân Đường thì Khanh Ngữ quả thật chính là một Tam Nương liều mạng, cứ cách hai ba ngày thì sẽ ở lại bệnh viện. Có khi tôi còn đi đưa cơm cho cô ấy, nhìn một cô gái xinh đẹp như hoa ăn ngấu ăn nghiến, trong lòng tôi cũng có hơi chua xót. Cô ấy nói thức ăn ở bệnh viện rất khó nuốt, tôi cũng thường xuyên mang tới hơn, có khi là do Tân Đường nấu, có khi là một tiệm cơm nào đó mà tôi biết cô ấy thích.
Nghe cô ấy nói vậy, khẳng định là lại ở lại suốt đêm hôm nay, tôi lo lắng cho sức khỏe của cô ấy, “Khanh Ngữ,